Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1246

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1246 :Ý nghĩa của chiến tranh (2)
Có lẽ mỗi người rơi vào trong chiến tranh đều là cảm giác như vậy đi.
Ngay trong nháy mắt Giang Khải ngã xuống đất đột nhiên xung quanh vang lên tiếng kèn, Giang Khải không biết tiếng kèn lệnh này có ý nghĩa gì nhưng những người khác trong đại quân hai bên nghe được tiếng kèn, trong ánh mắt tuyệt vọng đều lộ ra vẻ thoải mái.
Cuối cùng đôi bên đã rút quân!
Dựa vào năng lực trị liệu khôi phục của Tái sinh chiến giáp và tiểu hỗn cầu, Giang Khải miễn cưỡng chống đỡ đến khi chiến tranh kết thúc.
“Kết thúc… Cuối cùng đã kết thúc…” Giang Khải cũng như trút được gánh nặng.
Sau khi người ngựa hai bên rút lui, một cơn gió nhẹ thổi qua mang đến sương mù mới, sau khi những xác chết trên mặt đất bị sương mù lướt qua đã biến mất không thấy gì nữa.
Rất nhiều vết thương trên người Giang Khải cũng khép lại như kỳ tích.
Không lâu sau, một nam tử mặc chiến bào tướng quân cổ đại đi đến trước mặt Giang Khải, hắn ta cúi đầu nhìn Giang Khải, “Sao nào, đã trải qua một trận chiến tranh quy mô nhỏ, cảm giác như thế nào?” Giang Khải chống người đứng lên, “Tiền bối, ngươi là nguyên thần của Thần chiến tranh sao?” Người kia nhẹ gật đầu, “Ta biết ngươi, biểu hiện của ngươi ở di tích sơ cấp đã để lại một chút ấn tượng cho ta.” “Bây giờ nhân loại suy yếu, nhưng hình như ngươi lại không giống. Nói chút đi, vừa rồi cảm giác như thế nào?” Giang Khải cau mày, có vẻ hơi đau khổ, “Cảm giác… Không được tốt lắm, có loại cảm giác bất lực.” Thần chiến tranh khẽ gật đầu, “Thực lực của ngươi siêu quần, có thể lúc thay đổi tình hình chiến đấu sẽ không có loại cảm giác này, nhưng lúc ngươi ở tầng dưới chót sẽ hiểu rõ sự tàn khốc của chiến tranh.” “Tất cả tình cảm của con người, tức giận cũng tốt, lý trí cũng được, đều không có ý nghĩa trong chiến tranh.” “Chiến tranh cũng tàn khốc như vậy, cũng thuần túy như thế.” Giang Khải thở dài một hơi, vừa rồi hắn đã tự cảm nhận được loại cảm giác này.
“Đúng rồi, tiền bối, các bằng hữu của ta thế nào?” “Bọn họ vẫn còn sống.” “A?” Thần chiến tranh mỉm cười, “Sương mù chiến tranh mang đến chiến tranh sẽ căn cứ vào thực lực cá nhân để tạo ra huyễn cảnh, đối với mỗi người thì thực lực của bọn họ đều mạnh hơn binh lính bình thường một chút, nhưng lại kém xa những cường giả siêu cấp trên chiến trường.” Lần này Giang Khải đã hiểu, nói vậy, đám người lão Hồ thật sự có cơ hội tiếp tục sống sót.
“Tiền bối, ngươi để chúng ta trải nghiệm sự tàn khốc của chiến tranh, mục đích là gì?” “Mục đích?” Thần chiến tranh nhìn về phía Giang Khải, khẽ cười một tiếng, “Vì chẳng mấy chốc các ngươi sẽ trải nghiệm chiến tranh chân chính!” “Trong trận chiến thủ hộ cuối cùng, cảm nhận của tất cả chúng ta đều giống cảm nhận vừa rồi của ngươi.” “Bất lực, đau khổ, tuyệt vọng!” “Nếu ngươi không muốn trải qua loại cảm giác bất lực này một lần nữa, vậy hãy trở thành cường giả trên chiến trường, một cường giả đủ để thay đổi tình hình chiến đấu!” Giang Khải trợn to mắt.
Ngay cả sự tồn tại như Thần chiến tranh cũng cảm thấy bất lực sao?
Rốt cuộc trận chiến thủ hộ cuối cùng của nhân tộc kinh khủng đến mức nào?
“Được, ta nên sớm nghe theo đề nghị của tên Thần tử vong kia, để lại đá nguyên thần ở Địa cầu chứ không phải Quỷ Tinh, nếu không đá nguyên thần của ta cũng không biến mất nhanh như vậy…” “Tiểu tử, ngươi có được hai trang bị của ta, ta hy vọng ngươi càng có thể trải nghiệm ý nghĩa của chiến tranh. Ngoài ra, ngươi còn là Thiên Khiển giả, ta thấy được kết quả cố gắng của những người khác từ trên thân thể của ngươi.” “Nhưng sự cố gắng của chúng ta cũng chỉ là không có ý nghĩa, cuối cùng ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh hay không vẫn phải dựa vào ngươi.” “Ta để lại chút đồ cho ngươi, đi xem chút đi.” Nói xong, hư ảnh Thần chiến tranh biến mất, các đó không xa có một tảng đá màu đen rơi xuống từ giữa không trung, đã mất đi ánh sáng.
Ở chỗ tảng đá kia rơi xuống đất, Giang Khải thấy được bức tượng Thần chiến tranh cùng một chiếc hộp bằng gỗ phong cách cổ xưa.
Giang Khải nhặt tảng đá trên mặt đất lên, tảng đá này chắc là đá nguyên thần của Thần chiến tranh.
Người cùng thời đại với trận chiến thủ vệ cuối cùng của nhân tộc, tuy những tiền bối này vẫn lạc nhưng dường như bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, để lại rất nhiều đá nguyên thần.
“Có lẽ bọn họ đã sớm dự đoán được trận chiến kia sẽ thất bại.” Giang Khải khẽ than thở một tiếng.
Thực lực của những người này đặt ở ngày hôm nay cũng là sự tồn tại của thiên quân vạn mã, đáng tiếc truyền thừa nhân loại xuất hiện việc gián đoạn to lớn, tuy nói còn có một số dấu vết vụn vặt nhưng cũng lác đác không có mấy.
Đối với sự tồn tại của Thần chiến tranh này, hàm nghĩa “không lâu” có thể là vài phút nhưng cũng có thể là mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm.
Tiền bối trong Hoa Hạ chi ưng từng nói, sớm nhất trong vòng trăm năm nhân loại sẽ đối mặt với kiếp nạn thứ hai, không biết có cùng một trận chiến tranh với Thần chiến tranh hay không.
“Trăm năm sau, ta vẫn còn chứ?” Giang Khải mỉm cười tự giễu, “Đừng nói trăm năm, mấy năm sau ta còn sống không?”