Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 2
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 2 :Tôi coi trọng ngoại hình.
——————
Hai bên lập tức rơi vào thế giằng co.
Là con tin khiến cả hai bên căng thẳng, Giang Kinh Mặc giơ tay lên, biểu cảm vẫn nhẹ nhàng và bất lực, hoàn toàn không có chút căng thẳng nào.
Chính thái độ này khiến những người có mặt càng thêm tin tưởng vào điều vừa nhận ra.
Dị năng giả tốc độ vẫn đang chửi thầm trong lòng, tự hỏi tại sao mình lại bắt trúng một con tin như thế này.
Làm kẻ bắt cóc mà lại lo lắng cho sự an toàn của con tin thì đúng là chuyện quá phi lý.
Đặc biệt là khi con tin này lại còn thản nhiên trò chuyện với hắn.
“Anh bị bắt trong quá trình cướp bóc nên chạy trốn à?”
“Tôi chỉ lấy vài bao thuốc thôi, mà có lấy được đâu! Thuốc vẫn còn trên quầy! Không được tính là cướp bóc!”
Tên cướp bất mãn nói.
“Thế anh có làm động tác cướp bóc không?”
Giang Kinh Mặc nghiêm túc hỏi.
“Có làm, nhưng tôi đã nói là tôi không lấy được. Các người không thể bỏ qua cho tôi một lần sao…. Ơ, tại sao tôi lại phải tranh luận với cậu về mấy thứ này!”
Dị năng giả tốc độ còn kiên nhẫn đôi co với Giang Kinh Mặc vài câu, sau đó tức giận kéo Giang Kinh Mặc lùi lại hai bước.
“Tất cả mau tránh ra! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo! Tôi không muốn vào đó để nghe mấy lời đạo lý dài dòng nữa. Tôi là dị năng giả, đáng lẽ phải hơn hẳn người thường…..”
Hắn lùi lại vài bước, trong ánh đèn mờ mờ, với góc nhìn thay đổi, hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn ở trong đống rác bên cạnh.
Cái bóng dường như cao hơn nhiều so với thùng rác, dưới ánh đèn yếu ớt, cặp mắt cá chết khổng lồ lấp ló sau thùng rác.
Dị năng giả tốc độ: ….
“A…. anh thấy rồi à?”
Giang Kinh Mặc vẫn giữ thái độ hợp tác, trước tiên ngẩng mặt nhìn lên đỉnh đầu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn dị năng giả tốc độ đang cầm dao. Nụ cười vẫn không đổi, đôi mắt dịu dàng xinh đẹp mang theo chút khó chịu, đè giọng, có phần bực bội.
Giang Kinh Mặc bất ngờ giơ tay, bắt lấy cổ tay của đối phương.
Dị năng giả tốc độ kinh hoàng mở to mắt. Lực nắm của Giang Kinh Mặc không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến hắn không thể thoát ra, giống như bị kìm kẹp: “Cậu, cậu….”
“Có hai tin tốt và một tin xấu,” Giang Kinh Mặc cười, nhanh chóng nói, “Tin tốt đầu tiên là tốc độ của tôi không nhanh lắm, tin tốt thứ hai là tôi rất tốt bụng, đối xử với mọi người đều rất thân thiện….”
“Đừng manh động! Manh động là chết đấy!”
Những người không rõ tình hình ở phía bên kia nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy tới, còn hét về phía mái nhà.
“Anh Tuế!!”
“Tin xấu là…. tôi coi trọng ngoại hình.”
Giang Kinh Mặc bổ sung, nụ cười đặc biệt dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy lại ẩn chứa một chút tàn bạo.
Cánh tay của dị năng giả tốc độ bị giật mạnh, một cổ lực mạnh mẽ nhấc bổng hắn lên.
Giang Kinh Mặc dùng cùi chỏ đánh một cú, khiến tên dị năng giả ngã lăn ra đất, đau đớn rên rỉ.
Chiếc vây lưng khổng lồ của Giang Kinh Mặc hiện ra trên đỉnh đầu, cậu cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói vẫn lộ ra sự bực bội: “Vậy nên…. chó con, đừng có tùy tiện chạy đến dính lấy tôi.”
So với quái vật, dị năng giả khó đối phó hơn một chút, cần phải tìm đúng thời cơ để đánh một đòn chí mạng….. Khụ khụ, không phải, một đòn kết thúc trận đấu.
Dĩ nhiên, đó không phải là trọng điểm.
Giang Kinh Mặc nói xong, mắt sáng lên, nhanh chóng giơ tay, không kịp ôm lấy nhưng vẫn đỡ được bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Mọi người ơi, hình như tôi….. vừa nhặt được một người!!
Đế giày quân đội cứng cáp phát ra tiếng ‘cạch’ nhẹ nhàng khi chạm đất.
Người đàn ông cao ráo, cơ thể thon dài săn chắc, mặc chiếc áo khoác đồng phục đen, từ trên cao rơi xuống. Những giọt mưa làm ướt tóc mái bên trán, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lười biếng. Tay hắn nắm lấy vây lưng trên đầu Giang Kinh Mặc, bóp nhẹ hai cái, mắt hơi nheo lại.
“Hả? Dị năng giả? A—Lão Cốc!”
“Moá nó! Cá voi sát thủ?!”
Đồng thời, hai thanh niên đứng cách đó không xa nhìn thấy người trên mái nhà hành động, liền nhanh chóng chạy đến. Nhưng ngay khi vừa tới gần, người thanh niên mập mạp đã hét lên kinh hãi, vội vã quay đầu muốn chạy, bị người bên cạnh kéo lại.
“Lão Cốc, anh là chiến sĩ!! Lão Cốc, anh không thể trốn tránh!! Một con cá voi sát thủ thôi mà, hải cẩu vô địch của chúng ta sẽ không sợ hãi!”
“Không không, buông anh ra! Đó là cá voi sát thủ đấy!! Cái tên chim bách thanh đuôi dài này!!”
“??? Em đây là chim sẻ bạc má đuôi dài!!”
Bỏ qua tiếng ồn ào bên kia, còn có một tên dị năng giả tốc độ đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Người đàn ông nắm lấy vây lưng của Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng buông tay, giọng nói lười biếng và trầm thấp: “Dị năng giả?”
Đôi mắt Giang Kinh Mặc sáng lên, nghe thấy hai chữ ‘hải cẩu’ liền quay lại nhìn một cái, nhưng rất nhanh lại dời ánh nhìn trở lại, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn hỏi: “Nhảy từ chỗ cao như vậy xuống, anh không sao chứ?”
Người trước mắt rất đẹp trai, vừa rồi cậu còn tưởng người này muốn làm anh hùng cứu cá voi sát thủ!
Rất tốt, đây chính là loại hình thú hai chân mà Giang Kinh Mặc thích nhất, vừa đẹp trai vừa ngầu – thật đáng yêu!
“Thời Tuế, sinh viên năm 3 của Học viện Dị Năng, người kia là Cốc Khải, còn người bên cạnh là Đoạn Mặc Hiên. Tuần vừa qua, nhóm chúng tôi thực tập ở Kinh thị, nghe báo cáo của Cục Dị Năng Kinh thị nói ở đây xuất hiện một dị năng giả loại sinh vật biển. Thư thông báo nhập học của Học viện Dị Năng đã được gửi đến, nhưng vì là sinh viên chuyển trường, lại bị thương nên cơ thể yếu ớt, chúng tôi được giao nhiệm vụ sau khi kết thúc thực tập sẽ đưa người đó đến học viện…. Còn nữa….”
Hắn nhìn qua một vòng sinh viên chuyển trường năm nhất yếu ớt, giọng trầm trầm mở miệng, ánh mắt di chuyển xuống dưới.
“Cá voi nhỏ, cậu định bao giờ mới buông tay?”
Giang Kinh Mặc lặng lẽ rút tay khỏi người mình vừa lấy lý do giúp đỡ để cọ cọ, lấy thư thông báo nhập học từ trong túi ra, cười rạng rỡ.
“Đúng, là em đây, ở nhà dưỡng bệnh hai tháng, ra ngoài luôn gặp đủ loại chuyện kỳ lạ, em nghĩ em cần một thú hai chân may mắn…. bảo vệ!”
Cậu chính là cái người yếu đuối không thể tự chăm sóc, là một bé cá voi sát thủ nhỏ đáng thương cần thú hai chân đến cọ cọ!
Thời Tuế cầm lấy thư thông báo nhập học nhìn một cái, lại bị lời nói của cậu làm cho bật cười, hắn nhún vai, đôi chân dài trong quần chiến đấu, tuỳ ý đặt tay lên vai Giang Kinh Mặc, cũng cao hơn cậu một đoạn.
Hắn tiện tay bóp nhẹ sau gáy Giang Kinh Mặc, rồi hất cằm về phía bên cạnh, giọng lười biếng: “Cậu thế này mà gọi là yếu ớt, bảo người ta phải sống thế nào đây?”
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng còi báo động của xe cảnh sát. Dị năng giả tốc độ nằm trên đất bị ngã đến choáng váng, con dao kim loại hắn cầm chỉ còn lại cán, lưỡi dao biến mất, còn trên tay hắn thì xuất hiện một cặp còng tay kim loại.
Nhìn phản ứng của dị năng giả tên Đoạn Mặc Hiên vừa rồi, có lẽ đây chính là dị năng của người đàn ông trước mắt.
Chỉ cần có hắn ở đây, đội của họ có thể đảm bảo rằng nghi phạm không thể dùng dao làm hại con tin.
“Tò mò à?”
Thời Tuế cười cười, giây tiếp theo, người đàn ông giơ tay lên, một cặp còng tay lấp lánh xuất hiện trên cổ tay của hắn và Giang Kinh Mặc.
Giang Kinh Mặc nhìn chiếc vòng kim loại trên tay mình.
A, thử đeo trực tiếp, kích thích như vậy sao?
Không đợi Thời Tuế lên tiếng, cậu đã cố gắng vỗ tay, theo động tác vỗ tay của cậu, tay của Thời Tuế cũng bị kéo qua lại: “Còn là vàng nữa này!”
Lúc này, cậu thanh niên hiền lành và ngoan ngoãn trông thế nào cũng có vẻ gì đó hơi chột dạ.
Ý cười của Thời Tuế càng sâu: “Vậy cậu có thể giải thích cho tôi biết, thứ kia là cái gì không?”
Thời Tuế xoay người, chỉ vào xác con quái vật đầu cá chất đống ở trong góc.
Nụ cười của Giang Kinh Mặc thoáng chốc đông cứng: ….
“Phản ứng nhanh nhỉ, tôi vừa nói xong là đến đây thực tập, cậu đã nhận ra ngay, mặc dù quái vật không phân biệt ai xử lý trước ai xử lý sau, nhưng cậu kéo thứ này đi dạo làm gì?”
Còn cố tình chui vào góc khuất.
Lúc này, những người tranh cãi bên cạnh dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Đoạn Mặc Hiên thò đầu nhìn vào góc, sau đó bị đôi mắt cá khổng lồ dọa giật mình: “Cái gì vậy?….Má ơi!”
Sau đó, anh ta nhận ra điều gì đó, nhanh chóng rút từ trong túi ra một thiết bị hình tròn.
“À, định vị ở đây, đây chính là con quái vật chúng ta vừa phát hiện sao?”
“Máy định vị quái vật đặc chế của Cục Quản lý Dị Năng, có thể hiển thị vị trí của quái vật, nhưng vì đã lâu đời, một số chức năng không theo kịp phiên bản mới, định vị sẽ chậm một chút. Hơn nữa, sau khi quái vật chết, nó vẫn sẽ hiển thị một thời gian, hoặc phải đợi đội dị năng xử lý xong mới xóa điểm định vị này. Thời đại này công nghệ đã phát triển như vậy, mà vẫn phải dùng thứ chậm chạp này, thật khiến người ta muốn chửi thề.”
Thời Tuế bình tĩnh lên tiếng.
Giang Kinh Mặc: “….Haha, nhưng nghe cũng khá hữu dụng mà?”
“Dùng quen thì cũng ổn, chỉ là gần đây có gì đó rất kỳ lạ, có vài con quái vật luôn ẩn nấp rất kỹ cho đến khi biến mất, dù phạm vi tìm kiếm của chúng tôi rất rộng và tốc độ rất nhanh, nhưng quái vật gì mà giỏi trốn như vậy, thật khiến người ta tò mò.”
Thời Tuế lại lần nữa lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc, người gần đây chuyên chọn những góc khuất để trốn tránh và xử lý quái vật, khiến họ phải vất vả truy lùng.
“Sổ tay thực tập của tôi trống hơn phân nửa…. Cậu nói xem, có nên nghĩ cách chịu trách nhiệm với tôi không.”
Giang Kinh Mặc: “Em chỉ là một người thích lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, chịu trách nhiệm, cũng không phải không được.”
Mặc dù vậy….
Mọi người ơi, anh ấy muốn theo tôi về nhà kìa!!
“Các cậu đang nói cái gì thế? Thời Tuế, cậu lịch sự với bạn học mới một chút đi, nhìn bộ thiết bị định vị này đi, à, cậu đến bờ sông Kinh thị là để vứt xác quái vật sao…. Thì ra cậu chính là thủ phạm!!”
Đoạn Mặc Hiên hoàn toàn tỉnh ngộ, nhìn Giang Kinh Mặc với vẻ ngoài hiền lành, rồi lại nhìn con quái vật đầu cá thảm thương bên kia, anh ta đau lòng, ôm chặt máy định vị quái vật.
“Bảo bối à, là tôi đã trách nhầm cậu, hóa ra tất cả chuyện này không phải là lỗi của cậu, không phải cậu sai.”
Thời Tuế cười nhạt, còng tay trên cổ tay hai người nhẹ nhàng biến trở lại thành một khối kim loại màu vàng, bị hắn cất vào túi.
Không lâu sau, người của Cục an ninh đến và đưa dị năng giả tốc độ lên xe. Cuối cùng hắn tỉnh lại, nhìn Giang Kinh Mặc với ánh mắt đầy đau khổ và uất ức, lẩm bẩm.
“Cái gì mà hồng nhan bạc mệnh, rõ ràng là chẳng ai quan tâm đến cái chết của kẻ xấu xí!! Tôi muốn đi bệnh viện, đưa tôi đi bệnh viện đi!!”
Mặt hắn bị người nào đó vỗ vỗ, đội trưởng đội an ninh Kinh thị vừa chào hỏi Thời Tuế vừa cười khẩy: “Được rồi, câm miệng đi, dị năng giả không yếu đuối đến vậy đâu!”
Chiếc xe rung rinh chở dị năng giả không an phận kia rời đi.
Đoạn Mặc Hiên nhanh chóng xóa bỏ điểm định vị quái vật, giơ tay che mắt, nhìn theo chiếc xe đã đi xa, chép miệng nói.
“Nói thật, tên này cũng xui xẻo đến tám kiếp, ra ngoài cướp bóc thì gặp ngay hai chúng tôi đang mua sắm trong siêu thị, lúc chạy trốn thì lại bắt cóc đúng tân sinh viên vừa được nhận vào, thảm không? Còn lão Cốc , anh đừng có run nữa, hãy thể hiện dáng vẻ của một đàn anh đi chứ!”
Cốc Khải đầy đau khổ: “Tên chim bách thanh đuôi dài nhà cậu đừng có xen vào, bộ anh muốn run lắm sao?!”