Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 3
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 3 :Bạch thiết hắc*.
—————–
Sau khi xử lý xong mọi việc, thiết bị định vị quái vật không có động thái cập nhật nào.
Hoạt động thực tập của nhóm người sắp kết thúc, ngày mai họ sẽ trở về. Theo kế hoạch, ngày mai họ mới đến đón Giang Kinh Mặc cùng đến Học viện Dị năng – Càn viện ở Hồng Kông.
Giang Kinh Mặc đang ôm trong tay một gói đồ ăn vặt do Cốc Khải ‘cống nạp’, nhai rôm rốp giòn tan.
Cậu đang nghe Đoạn Mặc Hiên phổ cập về những kiến thức liên quan đến dị năng giả.
Đoạn Mặc Hiên là người nói nhiều, mà trong xã hội, người bình thường không quá hiểu biết tường tận về dị năng giả, nên Giang Kinh Mặc chỉ biết sơ qua lĩnh vực này.
Lúc này nghe anh ta nói, Giang Kinh Mặc mới hiểu rõ hơn về các phân loại của dị năng giả.
Dị năng giả được chia thành ba hệ: hệ sinh vật, hệ tự nhiên và hệ khác.
Dị năng hệ sinh vật sẽ giống như Giang Kinh Mặc là cá voi sát thủ, Đoạn Mặc Hiên là chim sẻ bạc má đuôi dài, Cốc Khải là hải cẩu, họ sở hữu các đặc điểm của loài sinh vật đó và thường sẽ được tăng cường ở một đặc tính cụ thể. Ngoài ra, loại dị năng giả này cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tập tính của sinh vật, và khi đã thuần thục dị năng, họ có thể trực tiếp ngụy trang thành loài sinh vật đó.
Giang Kinh Mặc vỗ tay gật đầu.
Cái này được nha.
Chờ đến khi cậu chơi mệt ở thế giới con người, cậu có thể trở về biển ngủ một giấc.
“Nhưng cần chú ý một chút, dù có thể thuần thục giả dạng hình thái của sinh vật đó, nhưng từ kích thước và nhiều khía cạnh khác cũng không ổn định lắm, không khuyến khích học tập thói quen sinh hoạt của loài đó. Dù sao cũng đã có một trường hợp dị năng giả hệ ưng biến thành một con chim ưng bay lên bộ điều hòa ngoài trời ở tầng mười chín của nhà người ta để ngủ, ngủ say rồi biến trở lại, rơi xuống bị thương nặng.”
Nghĩ đến việc cần bao lâu để kéo mình lên từ đáy biển.
Giang Kinh Mặc: ….Cậu vẫn nên hoãn lại một chút rồi mới xuống đáy biển để thử thách giới hạn sinh lý của mình.
Đoạn Mặc Hiên không nhận ra ý nghĩ nguy hiểm của Giang Kinh Mặc, tiếp tục giới thiệu.
“Dị năng giả hệ tự nhiên sẽ giống như đội trưởng của bọn anh, họ thuộc vào đỉnh cao của dị năng giả, số lượng rất ít, nắm giữ các nguyên tố tự nhiên, sẽ không có sự biến đổi khi sử dụng dị năng như dị năng giả hệ sinh vật, tóm lại là rất ngầu và phong cách.”
Giang Kinh Mặc vừa nhai đồ ăn vặt trong miệng, vừa quay đầu nhìn Thời Tuế.
Thời Tuế đang đi bên cạnh cậu, mắt thấy bạn học nhỏ này ngày càng đến gần mình hơn. Hắn đặt một tay lên vai Giang Kinh Mặc, cúi đầu cười với cậu, tay nghịch một khối kim loại: “Không đến mức đó, chẳng phải vẫn bị em dắt chạy khắp nơi sao.”
Giang Kinh Mặc: “Nhưng anh còng tay rất thành thạo.”
Cậu giơ cao cổ tay mình lên: “Xem này, vẫn còn dấu!”
Thanh niên hòa nhã với nụ cười rạng rỡ, trong giọng nói có chút phấn khích.
Thời Tuế khẽ cười một tiếng, tay vẫn đặt trên vai người ta.
Hắn xem như đã hiểu, đây đâu phải là bạn học nhỏ ngoan ngoãn gì, đây chính là một tiểu ma vương bạch thiết hắc*.
….Đây là chuyện đáng để vui mừng sao?
Đoạn Mặc Hiên có chút không hiểu cách hai người này giao tiếp, nhưng vẫn tiếp tục giới thiệu.
“Cuối cùng là những hệ khác. Hệ này rất rộng, bao gồm các loại dị năng mà em có thể tưởng tượng được hoặc không tưởng tượng nổi. Có người biến một phần cơ thể mình thành quần áo, anh còn từng thấy có người biến tay mình thành cây gãi lưng, cái đó thật sự rất tiện lợi.
Tóm lại, những dị năng không thuộc hệ sinh vật, không thuộc hệ điều khiển nguyên tố tự nhiên, đều nằm trong loại này. Dị năng của loại này cũng là nhiều nhất, hơn nữa cơ thể của nhiều người không được cường hóa bao nhiêu, bản thân cũng không có năng lực chiến đấu. Cũng có nhiều người thuộc loại này không chọn học viện dị năng mà chỉ đi học bình thường.”
Mấy người họ rẽ vào đường lớn, tiếp tục đi về phía trước.
“Đương nhiên, bạn học Tiểu Giang cứ yên tâm, với con quái vật lúc nãy, một sinh viên năm nhất bình thường không thể một mình đối phó được. Có thể đánh giá rằng cấp độ của em không thấp, thuộc loại dị năng rất mạnh. Hoặc nói cách khác là em vừa mới thức tỉnh không bao lâu. Ngoại trừ mấy đại ca hệ tự nhiên, anh thật sự chưa từng thấy ai giống em. Nhưng mà dị năng của em thức tỉnh cũng hơi muộn, anh xem hồ sơ, năm nay em 19 tuổi rồi đúng không? Thông thường mọi người sẽ thức tỉnh trước năm 16 tuổi, vì vậy đa số các sinh viên năm nhất sẽ nhỏ hơn em một hai tuổi. Tuy nhiên, những đứa nhỏ trong lớp cấp cao đều rất kiêu ngạo, nếu có vấn đề gì thì em cứ đến tìm bọn anh nhé.”
“Vâng.” Giang Kinh Mặc cười gật đầu, trông rất ngoan ngoãn và đặc biệt nghe lời, còn nhìn về phía Thời Tuế, “Vậy đến lúc đó đành phải nhờ các anh chăm sóc rồi.”
Giang Kinh Mặc: Tôi, cá voi sát thủ, sợ bạo lực học đường.
Cốc Khải bất giác run lên, tay không ngừng xoa xoa, bước thêm một bước lớn sang bên cạnh: Cứu tôi với!! Vị chúa tể đại dương, cá voi sát thủ lại nói sợ bạo lực học đường!!!
Ai mới là kẻ bạo lực ai chứ?!
Thế mà câu nói này, Đoạn Mặc Hiên lại dám đáp lại thật.
“Nói vậy cũng được, cụ thể về các năm học, tình hình cấp bậc trong học viện, lúc nhập học sẽ có các giáo viên nói chi tiết cho em, anh sẽ không nói kỹ ở đây nữa. Đúng rồi, tốt nhất là em nên chuẩn bị cho các lớp văn hóa, lớp văn hóa vẫn phải thi, hơn nữa còn chiếm tỷ lệ khá cao, mỗi học kỳ cần đủ mười hai tín chỉ…..”
Thời Tuế vẫn đặt tay lên vai Giang Kinh Mặc, hắn rõ ràng cảm nhận được cơ thể cậu thanh niên dưới tay mình bỗng cứng đờ, khuôn mặt luôn mang nụ cười ôn hòa từ đầu đến cuối vào lúc này lại có chút mờ mịt.
Thời Tuế nhận ra điều gì đó: “Em học hành thế nào?”
Giang • không thích đọc sách • Kinh Mặc: ….
Sau một hồi im lặng kỳ lạ, cậu dè dặt mở miệng.
“Còn nhiều không gian để tiến bộ.”
Cái loại mà tiến bộ từ số đơn vị ấy.
Không đợi bọn họ nói gì thêm, Giang Kinh Mặc đã chỉ vào khu biệt thự phía trước: “Đến rồi.”
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải nhìn quanh khu biệt thự, đang trầm trồ về vị trí tuyệt vời này thì điện thoại của Giang Kinh Mặc reo lên.
“Em nghe điện thoại đi.”
Giang Kinh Mặc gật nhẹ đầu, bước sang bên cạnh hai bước, liếc nhìn màn hình — Anh trai.
“Alo?”
“Kinh Mặc? Sao em đi lấy giấy báo nhập học mãi vẫn chưa về vậy? Đã tám giờ rồi, em đang ở đâu? Có cần anh đến đón không?”
Giọng của Giang Xuyên Bách – anh trai Giang Kinh Mặc rất trầm ổn, nhưng lại mang theo một chút lo lắng, bởi vì cậu em trai này đã từng mất tích và mới được tìm thấy, nên giọng điệu khi nói chuyện cũng có chút cẩn thận.
“Em về đến cổng nhà rồi, sẽ về ngay thôi. Trên đường về em gặp được đàn anh cùng học viện, anh ấy nói mai sẽ đến đón em đi học, nên anh không cần phải xin phép nghỉ để đưa em đi nữa đâu.”
Giang Kinh Mặc cười nói vào điện thoại.
Giang Xuyên Bách nghe tin này, im lặng một lúc, rồi nhanh chóng lẩm bẩm một câu “Trường gì mà còn đưa đón”, sau đó giọng anh trở nên trầm ổn lại, càng dịu dàng hơn.
“Vậy em mau về nhà đi, ngày mai đi học rồi, anh đã hầm canh cho em, cơ thể em còn phải bồi bổ nhiều, canh hôm nay rất ngon đó.”
Giang Kinh Mặc khẽ cứng người.
Dựa trên kinh nghiệm mấy tháng qua, món canh ngon này…. thường được hầm từ những thứ khó đoán.
Nhưng đàn anh vừa mới nói, có vấn đề gì thì cứ tìm các anh.
Giang Kinh Mặc nhanh chóng lên tiếng.
“Anh, em có thể mời đàn anh về nhà chia sẻ…. khụ khụ, về nhà ăn cơm không?”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Giang Xuyên Bách bằng vài câu, Giang Kinh Mặc quay lại mời Thời Tuế và những người khác đã bận rộn cả ngày với nhiệm vụ thực tập đến Giang gia ăn bữa khuya.
Thực ra, sau khi đưa Giang Kinh Mặc về, mấy người họ cũng định đi ăn khuya, rồi đi dạo vài vòng quanh Kinh thị, sau đó quay về nghỉ ngơi, sáng mai đi đón Giang Kinh Mặc đến học viện.
Dù chi nhánh Học viện Dị năng này không nằm trong Kinh thị, nhưng lại ở Hồng Kông, rất gần với Kinh thị.
Đoạn Mặc Hiên không có ý kiến gì, ý kiến của Cốc Khải bị Đoạn Mặc Hiên áp chế, cuối cùng cả Đoạn Mặc Hiên và Giang Kinh Mặc đều nhìn về phía Thời Tuế.
Thời Tuế là người không thích giao lưu với người khác, người càng mạnh về dị năng, thì càng có ý thức lãnh thổ cao. Những thứ hắn coi là của mình thì người khác không được tùy tiện chạm vào.
Hắn cũng không thích bước vào không gian riêng tư của người khác, vì điều đó sẽ làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Đoạn Mặc Hiên thường đùa rằng hắn quá cầu kỳ.
Nhưng ai bảo người ta là đại ca của hệ tự nhiên, là bảo bối được các Cục Quản lý Dị năng chú ý chứ?
Hơn nữa, mỗi loại dị năng đều ảnh hưởng không kiểm soát đến cách sống và tính cách của một người.
Đùa thì đùa vậy thôi, nhưng họ là thành viên cùng một đội, nên Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đều rất nhân nhượng Thời Tuế trong chuyện này.
Thời Tuế nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Giang Kinh Mặc, rồi nhìn Đoạn Mặc Hiên với vẻ mặt muốn chiêm ngưỡng cảnh sắc khu biệt thự.
“Cũng đâu phải là chưa từng nhìn thấy khu biệt thự ở Hồng Kông.”
Thời Tuế cười khẩy, miệng nói thế nhưng vẫn bước đến bên cạnh Giang Kinh Mặc, giọng điệu uể oải.
“Đi thôi, bạn học nhỏ.”
Đoạn Mặc Hiên reo lên một tiếng vui vẻ, nhanh chóng theo sau hai người, chờ mong không biết Giang gia sẽ chuẩn bị món gì cho bữa khuya.
Khu biệt thự này còn rất mới, trông như vừa được xây dựng không lâu.
Dù sao thì Giang gia cũng chỉ mới phất lên, cơ bản là trong sáu bảy năm gần đây, từ thế hệ của Giang Xuyên Bách.
“Nhưng nếu chúng ta tới mà đi tay không như vậy thì hình như không được tốt lắm thì phải?” Đoạn Mặc Hiên bước hai bước rồi lại nghĩ đến vấn đề này, “Gặp người lớn như vậy có vẻ hơi thiếu lễ phép.”
“Ba mẹ em kinh doanh nhỏ ở tỉnh khác, cách đây một tuần họ thấy em hồi phục khá tốt, nhưng do công việc bên kia bận rộn nên họ đã vội trở về, trong nhà chỉ có em và anh trai, hôm nay anh trai em đã tự tay chuẩn bị bữa khuya tình yêu đấy,” Giang Kinh Mặc nở nụ cười chân thành, “Các anh nhất định phải nếm thử.”
Cậu nhìn về phía Cốc Khải, lắc lắc túi đựng đồ ăn vặt trong tay, cực kì thân thiện.
“Cảm ơn các anh đã mang đồ ăn vặt, đừng lo, em thật sự không ăn thịt người đâu.”
Mặc dù trước đây thú vui của cậu là đi dạo và ăn thịt hải cẩu.
Có lẽ là vì Giang Kinh Mặc nghĩ đến điều này, dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ tuổi của cậu đã được phân chia giữa sáng và tối, nụ cười cũng bị ánh sáng phân cách, trong không khí mát mẻ sau cơn mưa, sự thân thiện của cậu cũng nhanh chóng bị pha tạp.
Cốc Khải lại bước sang bên cạnh một bước, bằng hành động thực tế cho biết cảm nhận hiện tại của mình.
Một đường đi đến cổng Giang gia.
Giang Xuyên Bách đã đợi họ một lúc, ngay khi họ bước vào, anh đã bước lên chào đón với nụ cười nồng hậu.
“Các cậu là đàn anh của Kinh Mặc đúng không? Mau vào đi, mau vào đi. Đứa em này của tôi từ khi mới sinh ra không lâu đã gặp nạn trong cuộc đấu tranh của các dị năng giả và bị thất lạc. Chúng tôi luôn nghĩ rằng thằng bé đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát nên không đi tìm. Mãi cho đến khi nó bị thương, chúng tôi mới tình cờ tìm thấy. Thằng bé rất yếu, cũng không có bạn bè gì, nên chúng tôi rất lo lắng. Khi đến trường mới, phiền các cậu chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”
Giang Xuyên Bách mặc áo sơ mi đen, đeo một cặp kính gọng vàng trên mặt, trông rất nhã nhặn và ấm áp.
Giang Xuyên Bách chỉ nói vài ba câu đã vẽ nên hình ảnh của một thanh niên yếu ớt, không có bạn bè, nhỏ yếu và đáng thương.
Thế mà Thời Tuế lại cười một tiếng, đáp lại: “Em ấy còn nhỏ, chúng tôi dẫn theo chắc chắn sẽ chăm sóc nhiều hơn.”
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải nhớ lại cảnh tượng ban nãy, im lặng.
Người anh em đầu cá chết thảm và dị năng giả linh cẩu, bạn học Tiểu Giang chỉ là một con cá voi sát thủ vừa yếu ớt vừa đáng thương mà thôi, Amen.
Giang Xuyên Bách nghiêng người: “Mau vào đi, nghe nói các cậu đã bận rộn đến mức chưa ăn gì, trong nhà đã chuẩn bị bữa khuya rồi, tôi đã nấu canh gà hầm bánh trôi bí đỏ từ sớm, mau vào nếm thử, ngon lắm đấy!”
Câu ‘Thật ngại quá’ bỗng mắc kẹt trong cổ họng của Đoạn Mặc Hiên.
Gì cơ??
Nháy mắt, cả không gian trở nên yên tĩnh.