Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 156
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 156 :Không Thèm Chấp
Khi nhớ lại tất cả những gì hắn đã làm cho mình — hết lần này đến lần khác cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm — trong lòng Hòa Hy không khỏi dâng lên cảm giác áy náy. Hai má nàng nóng bừng. Ý định đẩy hắn ra cũng vì thế mà lung lay; đôi tay nhỏ đặt trên ngực trần của hắn, không cho hắn tiến thêm, nhưng cũng chẳng thật sự đẩy hắn ra nữa.
Nam Cung Duệ nhìn thấy gò má đỏ ửng của nàng thì tâm trạng cực kì tốt. Hắn cúi đầu, giọng khàn dịu cất lên bên tai nàng:
“Hy Nhi, tốt nhất là nàng nên thừa nhận đi. Từ giờ trở đi, nàng là người của ta; là Vương phi của Diêm La Vương phủ, là thê tử của Nam Cung Duệ ta. Ngoài ta ra, nàng không được nghĩ đến bất kỳ nam nhân nào khác… càng không được rời khỏi ta.”
“Ngươi điên rồi!” Hòa Hy luống cuống lùi một bước. Nghĩ tới chuyện người trong phủ đều gọi nàng là Vương phi, mặt nàng lại đỏ lên, lần này xen lẫn tức giận:
“Ngươi nói ta là Vương phi thì ta chính là Vương phi? Khi nào ta đồng ý?”
Cầu hôn ở hiện đại còn phải quỳ xuống đưa nhẫn! Tên này dựa vào cái gì mà tự tiện tuyên bố nàng là thê tử của hắn?! Nàng lúc nào đồng ý gả cho hắn chứ!?
Dẫu giận là vậy, cuối cùng nàng vẫn lo cho bệnh tình của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không thèm chấp tên điên này.”
Nói xong, nàng bước lên, nắm lấy cổ tay hắn để bắt mạch.
Lần này Nam Cung Duệ không chống đối. Ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu đến mức khiến người lạnh sống lưng.
Hòa Hy rút tay lại, không vui nhìn hắn chằm chằm.
Nam Cung Duệ khẽ nhướn mày, khoé mắt ánh lên ý cười:
“Hy Nhi chẳng phải nhớ rằng nàng còn thiếu bản vương một ân tình rất lớn sao? Người ta nói, cứu mạng người thì phải lấy thân báo đáp. Hy Nhi, nàng đoán xem nàng thiếu bản vương bao nhiêu lần lấy thân báo đáp rồi?”
Sắc mặt Hòa Hy cứng lại, sau đó nàng hừ lạnh. Lấy ra một bình linh tuyền từ không gian, nàng đưa cho hắn, giọng cười nhạt:
“Còn chưa biết ai nợ ai. Nhưng hiện tại rõ ràng là ta đang cứu mạng ngươi.”
Khoé môi Nam Cung Duệ nhướng lên, giọng mềm nhẹ đến khó chịu:
“Chỉ cần Hy Nhi vui, bản vương đều đồng ý.”
Hòa Hy sững người, thầm kêu:
Đường đường Diêm La Vương, tu la trong truyền thuyết… sao lại không biết xấu hổ đến vậy?!
Nam Cung Duệ mỉm cười, nhận lấy bình linh tuyền rồi uống cạn một hơi. Nhưng chỉ trong chốc lát, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc:
“Đây là… linh tuyền Cửu U?”
Thần sắc Hòa Hy chấn động, cảnh giác hiện lên trong đôi mắt:
“Sao ngươi biết?”
Nước này là nàng rút ra từ trong không gian. Trong những cổ thư nàng từng thấy, tuyệt nhiên không có ghi chép nào nhắc đến thứ này. Vậy mà Nam Cung Duệ lại nhận ra ngay…
Nếu hắn nhìn ra được linh tuyền, vậy còn Tu di không gian, và sự tồn tại của Đan Đan thì sao? Có bị lộ không?
Nam Cung Duệ vẫn kinh ngạc nhìn nàng:
“Đây đúng thật là linh tuyền Cửu U. Loại linh tuyền này cực hiếm ở đại lục Mị la. Tương truyền, ngoài khả năng cường thân luyện thể, nó còn có thể trợ giúp luyện đan và chế tạo vũ khí thượng phẩm. Là bảo vật mà bất cứ danh y cao cấp nào cũng tha thiết mong cầu.”
Hòa Hy nhíu mày:
“Mị la đại lục không có linh tuyền Cửu U. Sao ngươi dám chắc?”
Nam Cung Duệ bật cười, không trả lời nàng mà nói tiếp:
“Tương truyền, thế gian chỉ còn chín loại linh tuyền từ thời thượng cổ lưu lại. Xếp theo đẳng cấp, linh tuyền Cửu U đứng đầu; ngay cả những đại tộc ở thượng giới cũng chỉ có được lượng vô cùng ít ỏi. Ấy vậy mà Hy Nhi lại đưa cho ta uống như nước suối thường. Nếu để người khác biết được… nàng có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
Đến lúc này, Hòa Hy đã hoàn toàn trấn tĩnh. Nghe hắn nói xong, nàng chỉ khẽ cười lạnh, không đáp một lời.
Nàng lấy ra một nắm Ngân Châm, nhanh chóng châm vào các huyệt đạo trên người hắn, động tác lưu loát và dứt khoát.
Không thèm phản ứng lại những lời quấy nhiễu của hắn thêm nữa.