Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 157

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 157 :Không Ai Mạnh Bằng Nam Nhân Của Nàng

Tự nhiên, Hòa Hy hiểu rõ việc đem của cải phô bày một cách vô ý là điều tối kỵ. Vì vậy, dù Tiểu Lệ và những người khác biết thức ăn nàng nấu rất ngon, chứa linh khí và hiệu quả vô cùng, họ vẫn hoàn toàn không hay biết rằng nàng dùng linh tuyền để nấu ăn.

Nhưng đó là bí mật lớn nhất của nàng. Sao có thể chỉ vì lo lắng cho Nam Cung Duệ mà lại để lộ ra trước mặt hắn? Chẳng lẽ… trong lòng nàng đã coi Nam Cung Duệ là người có thể tin tưởng?

Tim nàng khẽ run. Động tác châm cứu lập tức lệch khỏi vị trí cần châm.

Nam Cung Duệ khẽ rên, giọng trầm khàn như ma mị, như móng vuốt mèo cào vào đáy tim nàng.

Hòa Hy giật nảy, lập tức rút tay về, chột dạ hỏi:
“Ngươi… ngươi không sao chứ?”

Nam Cung Duệ cau mày:
“Đau.”

Trái tim nàng như bị kéo căng. Hòa Hy biết rõ hắn cố tình làm nũng, cố tình ra vẻ yếu đuối… nhưng khổ nỗi tên yêu nghiệt này quá mức mê hoặc.

Mặt Hòa Hy đỏ lên, nàng rút hết ngân châm trên người hắn, thấp giọng lẩm bẩm:
“Giờ biết đau rồi à? Lúc mất lý trí đòi hôn ta thì có thấy đau đâu! Đáng đời!”

Tính mạng Nam Cung Duệ tạm thời đã được giữ lại, trải qua vài ngày trị liệu, rất có thể cơ thể hắn sẽ khôi phục như trước. Nhưng như nàng từng nói — bất luận là Hỏa Động hay phương thuốc nàng dùng bây giờ, đều chỉ là biện pháp tạm thời.

Sang năm, ngày mùng bảy tháng bảy, độc Hàn trong người hắn lại bộc phát như cũ.

Nàng nhất định phải tìm cách loại bỏ Hàn độc hoàn toàn.

Trong đầu Hòa Hy nhanh chóng tra xét từng loại dược vật, từng hình vẽ trong Vạn Vật Sinh Linh Lục, cố tìm thứ có triệu chứng trùng khớp với Nam Cung Duệ.

Lúc ấy, Nam Cung Duệ gọi Thanh Long vào rửa mình. Đợi thay xong y phục, hắn lại nằm xuống giường.

Thanh Long lặng lẽ lui ra. Một lần nữa chỉ còn Hòa Hy và Nam Cung Duệ trong phòng — nhưng nàng vẫn chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không để ý.

Ánh mắt Nam Cung Duệ tràn đầy ôn nhu và thương tiếc. Hắn mỉm cười, đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay mềm nhỏ của nàng:
“Hy Nhi đang lo cho bệnh của ta sao?”

Hòa Hy giật mình tỉnh lại, cố rút tay nhưng không rút nổi. Nàng cau mày:
“Thì sao? Ta là y sư, đương nhiên hứng thú với những chứng bệnh nan y, mà bệnh của ngươi… đúng là kỳ quái.”

Nam Cung Duệ không vạch trần nàng. Hắn thu hồi biểu cảm, nghiêm giọng nói:
“Hy Nhi, nàng có nhớ lúc mình tấn cấp đã xảy ra chuyện gì không?”

Hề Hy lắc đầu. Nàng chỉ biết sơ qua chuyện đó qua lời Thanh Long kể lại.

Sắc mặt Nam Cung Duệ trở nên trầm trọng:
“Ta đã dặn dò toàn bộ người trong Diêm La Vương phủ. Không ai dám tiết lộ chuyện xảy ra tối qua. Hy Nhi, nàng cũng phải nhớ kỹ: dị tượng tối qua không liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ bị thương, được ta cứu, ta mang nàng về đây chữa trị suốt một đêm. Những chuyện khác, cứ để ta lo. Nàng chỉ cần tin ta, hiểu không?”

Tim Hòa Hy run lên. Nàng gật đầu, không biết hắn định làm cách nào để giải quyết sự kiện kinh người tối qua.

Nhớ lại khoảnh khắc sinh tử giành giật, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi:
“Ngươi biết ai muốn giết ta tối qua không?”

Nàng có nghe đám thích khách tự xưng người của tổ chức quỷ ảnh, nhưng nàng không biết thế lực đó mạnh đến đâu.

Nam Cung Duệ nhàn nhạt đáp:
“ tổ chức quỷ ảnh là chợ đen ngầm, được liệt vào một trong những tổ chức sát thủ lớn nhất đại lục Mị la. Xếp trong top ba, từ trước đến nay chưa từng rơi khỏi hạng.”

“Top ba? Như vậy rất mạnh sao?” Hòa Hy cau mày hỏi.

Nam Cung Duệ mỉm cười. Bất thình lình hắn cúi sát vào tai nàng, giọng thấp đầy kiêu ngạo:
“Không ai mạnh bằng nam nhân của nàng.”

“Đồ lưu manh!” Hòa Hy đẩy hắn ra, mặt đỏ rực:
“Kẻ muốn giết ta, ta tự xử! Ta có thể tự giải quyết, không cần ngươi xen vào. Hừ,  tổ chức quỷ ảnh hay bất cứ ai muốn lấy mạng ta… ta sẽ khiến bọn chúng hối hận vì đã tồn tại trên đời này!”