Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1174
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1174 :Ngụy thần
Nếu Phệ nguyên Thao Thiết thắng, nó đã đi ra cửa khống chế mấy người này, nếu Giang Khải thắng, hắn cũng phải đi ra từ nơi này.
Đợi khoảng mười mấy phút trong nội thành không có tiếng động, cũng không có người đi ra từ cửa lớn quỷ thành.
Đường Thái Ngưng đang chuẩn bị xông vào cửa thành, lại bị người phục chế kéo lại.
“Đừng tìm chết!” Người phục chế lạnh lùng nói.
Đường Thái Ngưng trợn mắt nhìn người phục chế, “Thế nhưng biết đâu hiện tại bọn họ đã là hai bên tổn hại.” Người phục chế lại rất chắc chắn nói, “Có phải hai bên tổn hại hay không thì ta không biết, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ sẽ không chết không thôi, chắc chắn sẽ có một bên chiến tử.” “Dù là ai sống sót, cho dù là bọn họ bị thương nặng hơn nữa, bây giờ ngươi đi vào đều là muốn chết!” “Điều này…” Trong đầu Đường Thái Ngưng vang lên ong ong.
Nếu Phàm nhân chức nghiệp thắng, cách nói của người phục chế còn có thể hiểu được, nhưng vì sao Giang Khải sống sót mà nàng cũng không thể đi vào?
Dường như nàng đang hiểu ra vài thứ gì đó.
Cho đến sáng sớm hôm sau, trong quỷ thành cũng không có tiếng động gì.
Mọi người còn đang lo lắng chờ đợi, đúng vào lúc này một bóng dáng lảo đảo xuất hiện ở một bên khác của cửa lớn quỷ thành.
Người này máu me khắp người, cánh tay phải thiếu thông, phần eo có một lỗ máu, hắn đi tập tễnh từng bước về hướng này.
“Lão đại!” Hồ Ngôn lập tức nhìn về phía người kia, kêu ra tiếng.
“Chờ chút!” Người phục chế kéo Hồ Ngôn lại, hơi híp mắt nhìn, cho đến khi hắn ta thấy đôi mắt Giang Khải đã khôi phục như lúc ban đầu, lúc này mới buông tay Hồ Ngôn ra.
“Không sao.” Một đám người lập tức xông về phía Giang Khải.
Giang Khải yếu ớt ngẩng đầu, thấy đồng bọn của hắn xông lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đôi mắt tối đen, ngất xỉu.
…
Bài post của Hideki và Yasuo được như nguyện trở thành bài post được người chơi toàn cầu chú ý nhất.
Trong video của bài post vẫn đã giữ nguyên mức hơn trăm triệu người quan sát một thời gian dài!
Sau khi mọi người thấy Giang Khải đi ra, bình luận lập tức sôi trào.
“Trời ạ, vậy cũng có thể thắng? Giang Khải còn là người sao!” “Ta tuyên bố sau trận chiến này, người mạnh nhất toàn cầu là Giang Khải, không ai có thể rung chuyển vị trí của hắn!” Nhưng sau khi Giang Khải ngã xuống đất lại không ngừng nôn ra máu, thân thể run rẩy dữ dội!
Đám người Hồ Ngôn cho hắn ăn thuốc khôi phục đều bị hắn nôn ra.
Đường Thái Ngưng chưa từng hoang mang lo sợ như bây giờ, nàng vội vàng nhìn về phía người phục chế, “Giang Khải làm sao thế?” Người phục chế lại lắc đầu, “Không rõ lắm.” “Làm sao bây giờ!” Hồ Ngôn nóng nảy nói, “Cứ tiếp tục như vậy, lão đại sẽ chết!” Triệu Thiết Toàn lo lắng nói, “Ta đã cho hắn ăn thuốc tốt nhất trong nhà ta chuẩn bị cho ta, nhưng hắn căn bản ăn không trôi! Thuốc cầm máu cũng vô dụng, vết thương quá nhiều quá sâu, không cầm máu được!” Đúng vào lúc này, Đường Thái Ngưng vội nói, “Chỉ có logout mới có thể cứu hắn!” Nói xong, nàng túm lấy cổ áo Hideki, “Điểm đăng nhập gần nhất ở đâu?” “Ở, ở… Điểm ở trong thành đã bị phá hỏng, gần nhất là ở thành chính khu 9 cách 30 cây số!” “Đưa bản đồ cho ta!” Đường Thái Ngưng lo lắng nói.
Hideki vội vàng mở đồng hồ, chuẩn bị chia sẻ tin tức bản đồ khu 9 qua, kết quả phát hiện đồng hồ của đôi bên không cách nào chia sẻ tin tức bản đồ.
Nhưng Đường Thái Ngưng lại nhớ kỹ vị trí khu 9.
Nàng buông Hideki ra, quay lại bên cạnh Giang Khải, cõng hắn ở sau lưng, chạy như điên về phía khu 9 Đảo quốc.
Trên đường đi, trong miệng Giang Khải không ngừng trào ra máu tươi, nhuộm đỏ quần áo Đường Thái Ngưng nhưng Đường Thái Ngưng lại hoàn toàn không để ý, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, dùng hết sức lực lao về phía khu 9.
“Không còn kịp nữa, khụ khụ khục…” Giang Khải ở sau lưng đột nhiên nói, “Ngươi không nhận được sự cho phép của quân đội, tự tiện xông vào lãnh địa Đảo quốc như vậy, không tốt…” “Im miệng! Ta nói đến kịp là đến kịp!” Đường Thái Ngưng mặc kệ Giang Khải nói gì, thậm chí sử dụng kỹ năng thân pháp để tăng tốc độ.
Vừa nói xong, Giang Khải điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng Đường Thái Ngưng vô cùng gấp gáp, chẳng lẽ trên đường xóc nảy tăng thêm thương thế cho Giang Khải?
Thấy Giang Khải ho khan càng dữ dội hơn, nàng bất đắc dĩ dừng bước, cẩn thận đặt Giang Khải xuống đất, dựa vào bên cây, “Giang Khải, ngươi chống đỡ!” Giang Khải yếu ớt nhìn về phía Đường Thái Ngưng, sắc mặt trắng bệch, “Không phải ngươi rất chán ghét ta sao. Khụ khụ khụ, vì sao còn liều mạng muốn cứu ta?” “Ta…” Trên mặt Giang Khải cố nặng ra một nụ cười đầy mỉa mai.
“Không ngờ ta vẫn là tuổi già khó giữ, phải chết một lần như thế.” “Đánh giết Phệ nguyên Thao Thiết đã dùng hết tất cả át chủ bài của ta.” “Ngươi đưa ta đi cũng tốt, ta cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ ta chiến tử.” “Người người đều nói ta là Chiến Thần Hoa Hạ bất tử, đâu có Chiến Thần bất tử gì... Khụ khụ, ta chỉ là một Dân cờ bạc, hụ khụ khụ khụ, Dân cờ bạc thắng một ngàn lần, nhưng chỉ cần thua một lần thì có khả năng sẽ không còn gì cả.”
Đợi khoảng mười mấy phút trong nội thành không có tiếng động, cũng không có người đi ra từ cửa lớn quỷ thành.
Đường Thái Ngưng đang chuẩn bị xông vào cửa thành, lại bị người phục chế kéo lại.
“Đừng tìm chết!” Người phục chế lạnh lùng nói.
Đường Thái Ngưng trợn mắt nhìn người phục chế, “Thế nhưng biết đâu hiện tại bọn họ đã là hai bên tổn hại.” Người phục chế lại rất chắc chắn nói, “Có phải hai bên tổn hại hay không thì ta không biết, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ sẽ không chết không thôi, chắc chắn sẽ có một bên chiến tử.” “Dù là ai sống sót, cho dù là bọn họ bị thương nặng hơn nữa, bây giờ ngươi đi vào đều là muốn chết!” “Điều này…” Trong đầu Đường Thái Ngưng vang lên ong ong.
Nếu Phàm nhân chức nghiệp thắng, cách nói của người phục chế còn có thể hiểu được, nhưng vì sao Giang Khải sống sót mà nàng cũng không thể đi vào?
Dường như nàng đang hiểu ra vài thứ gì đó.
Cho đến sáng sớm hôm sau, trong quỷ thành cũng không có tiếng động gì.
Mọi người còn đang lo lắng chờ đợi, đúng vào lúc này một bóng dáng lảo đảo xuất hiện ở một bên khác của cửa lớn quỷ thành.
Người này máu me khắp người, cánh tay phải thiếu thông, phần eo có một lỗ máu, hắn đi tập tễnh từng bước về hướng này.
“Lão đại!” Hồ Ngôn lập tức nhìn về phía người kia, kêu ra tiếng.
“Chờ chút!” Người phục chế kéo Hồ Ngôn lại, hơi híp mắt nhìn, cho đến khi hắn ta thấy đôi mắt Giang Khải đã khôi phục như lúc ban đầu, lúc này mới buông tay Hồ Ngôn ra.
“Không sao.” Một đám người lập tức xông về phía Giang Khải.
Giang Khải yếu ớt ngẩng đầu, thấy đồng bọn của hắn xông lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đôi mắt tối đen, ngất xỉu.
…
Bài post của Hideki và Yasuo được như nguyện trở thành bài post được người chơi toàn cầu chú ý nhất.
Trong video của bài post vẫn đã giữ nguyên mức hơn trăm triệu người quan sát một thời gian dài!
Sau khi mọi người thấy Giang Khải đi ra, bình luận lập tức sôi trào.
“Trời ạ, vậy cũng có thể thắng? Giang Khải còn là người sao!” “Ta tuyên bố sau trận chiến này, người mạnh nhất toàn cầu là Giang Khải, không ai có thể rung chuyển vị trí của hắn!” Nhưng sau khi Giang Khải ngã xuống đất lại không ngừng nôn ra máu, thân thể run rẩy dữ dội!
Đám người Hồ Ngôn cho hắn ăn thuốc khôi phục đều bị hắn nôn ra.
Đường Thái Ngưng chưa từng hoang mang lo sợ như bây giờ, nàng vội vàng nhìn về phía người phục chế, “Giang Khải làm sao thế?” Người phục chế lại lắc đầu, “Không rõ lắm.” “Làm sao bây giờ!” Hồ Ngôn nóng nảy nói, “Cứ tiếp tục như vậy, lão đại sẽ chết!” Triệu Thiết Toàn lo lắng nói, “Ta đã cho hắn ăn thuốc tốt nhất trong nhà ta chuẩn bị cho ta, nhưng hắn căn bản ăn không trôi! Thuốc cầm máu cũng vô dụng, vết thương quá nhiều quá sâu, không cầm máu được!” Đúng vào lúc này, Đường Thái Ngưng vội nói, “Chỉ có logout mới có thể cứu hắn!” Nói xong, nàng túm lấy cổ áo Hideki, “Điểm đăng nhập gần nhất ở đâu?” “Ở, ở… Điểm ở trong thành đã bị phá hỏng, gần nhất là ở thành chính khu 9 cách 30 cây số!” “Đưa bản đồ cho ta!” Đường Thái Ngưng lo lắng nói.
Hideki vội vàng mở đồng hồ, chuẩn bị chia sẻ tin tức bản đồ khu 9 qua, kết quả phát hiện đồng hồ của đôi bên không cách nào chia sẻ tin tức bản đồ.
Nhưng Đường Thái Ngưng lại nhớ kỹ vị trí khu 9.
Nàng buông Hideki ra, quay lại bên cạnh Giang Khải, cõng hắn ở sau lưng, chạy như điên về phía khu 9 Đảo quốc.
Trên đường đi, trong miệng Giang Khải không ngừng trào ra máu tươi, nhuộm đỏ quần áo Đường Thái Ngưng nhưng Đường Thái Ngưng lại hoàn toàn không để ý, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, dùng hết sức lực lao về phía khu 9.
“Không còn kịp nữa, khụ khụ khục…” Giang Khải ở sau lưng đột nhiên nói, “Ngươi không nhận được sự cho phép của quân đội, tự tiện xông vào lãnh địa Đảo quốc như vậy, không tốt…” “Im miệng! Ta nói đến kịp là đến kịp!” Đường Thái Ngưng mặc kệ Giang Khải nói gì, thậm chí sử dụng kỹ năng thân pháp để tăng tốc độ.
Vừa nói xong, Giang Khải điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng Đường Thái Ngưng vô cùng gấp gáp, chẳng lẽ trên đường xóc nảy tăng thêm thương thế cho Giang Khải?
Thấy Giang Khải ho khan càng dữ dội hơn, nàng bất đắc dĩ dừng bước, cẩn thận đặt Giang Khải xuống đất, dựa vào bên cây, “Giang Khải, ngươi chống đỡ!” Giang Khải yếu ớt nhìn về phía Đường Thái Ngưng, sắc mặt trắng bệch, “Không phải ngươi rất chán ghét ta sao. Khụ khụ khụ, vì sao còn liều mạng muốn cứu ta?” “Ta…” Trên mặt Giang Khải cố nặng ra một nụ cười đầy mỉa mai.
“Không ngờ ta vẫn là tuổi già khó giữ, phải chết một lần như thế.” “Đánh giết Phệ nguyên Thao Thiết đã dùng hết tất cả át chủ bài của ta.” “Ngươi đưa ta đi cũng tốt, ta cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ ta chiến tử.” “Người người đều nói ta là Chiến Thần Hoa Hạ bất tử, đâu có Chiến Thần bất tử gì... Khụ khụ, ta chỉ là một Dân cờ bạc, hụ khụ khụ khụ, Dân cờ bạc thắng một ngàn lần, nhưng chỉ cần thua một lần thì có khả năng sẽ không còn gì cả.”