Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1175
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1175 :Ngụy thần (2)
“Không biết trừng phạt chờ đợi ta sẽ là cái gì, hụ khụ khụ khụ.” “Ngươi đừng nói chuyện, kiên trì một chút, chẳng mấy chốc lại đến khu 9!” Vàng mắt Đường Thái Ngưng ửng đỏ, “Ta sẽ không để ngươi chết!” Ánh mắt Giang Khải dần trống rỗng.
“Nếu ta không còn gì cả, Tư Diêu còn thích ta không? Đã rất lâu không gặp nàng, hiện tại nàng còn khỏe không?” “Đại ca, hiện tại ngươi ở đâu? Cuồng nhiệt giả quá nguy hiểm… Mệt mỏi quá, thật muốn nghỉ ngơi một chút…” Nói qua nói lại, đôi mắt Giang Khải từ từ nhắm lại.
“Giang Khải, ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại!” Đường Thái Ngưng không ngừng gọi tên Giang Khải nhưng đã không cách nào ngăn cản Giang Khải nhắm mắt lại.
“Giang Khải!” Đường Thái Ngưng không biết tại sao mình lại đau lòng vì Giang Khải như thế.
Có lẽ hắn biết rõ Phệ nguyên Thao Thiết có thực lực nghịch thiên, vẫn kịp thời xuất hiện.
Tuy hắn không phải người quân đội nhưng chỉ cần quân đội cần hắn, từ trước tới giờ hắn chưa từng vắng mặt, dù hắn biết rõ hậu quả rất nghiêm trọng.
Có lẽ là mấy câu nói sau cùng của hắn, Đường Thái Ngưng mới biết thì ra hắn cũng có việc lo lắng, người lo lắng.
Hắn cũng không phải Chiến Thần Hoa Hạ vô địch bất tử gì đó, hắn chỉ là một người bình thường.
Ngay lúc Đường Thái Ngưng nhìn Giang Khải không biết làm sao, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau lưng.
“Giao hắn cho ta đi.” Đường Thái Ngưng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người đứng sau lưng.
Hai người này đều là người Hoa, một người còn là thành viên Chiến Thần điện.
“Chào ngươi, Đường Thái Ngưng, ta là Tưởng Phóng, Chiến Thần điện Giang Trung thành… Lúc trước, không biết hiện tại đã bị xóa tên chưa.” Một tên nam tử trong đó nói, tiếp theo hắn ta lại giới thiệu, “Đây là ca ca hắn, Giang Lan.” Đường Thái Ngưng trợn to mắt, “Ca ca Giang Khải?” Giang Lan từ tốn nói, “Ta biết ngươi muốn nói vì sao hắn và ta không giống nhau? Chúng ta đều là cô nhi, nhưng hắn do một tay ta nuôi nấng.” “Không kịp giải thích nhiều hơn, ta cũng không có cách nào cung cấp càng nhiều chứng cứ hơn, vậy đi, đỡ Tiểu Khải lên, ngươi đi theo chúng ta.” Sau khi Giang Lan quay người phát hiện Đường Thái Ngưng còn hơi do dự, liền nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn chết đi sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, hắn không lừa ngươi.” “Nếu hắn chết cũng không chỉ đơn giản là rơi một ít kinh nghiệm!” Hiện tại Đường Thái Ngưng cũng không có nhiều lựa chọn hơn, dù sao cũng tốt hơn nhìn Giang Khải chết đi.
Ngay lập tức, nàng ôm lấy Giang Khải nhanh chóng đi theo.
Bọn họ đi tới một động huyệt gần đó.
Lúc này, thân thể Giang Khải đã có một phần bắt đầu biến thành hình thái ánh sáng, biến mất ở trong không trung.
Giang Lan nhìn rõ ràng điều này, động tác trong tay lại không loạn chút nào, hắn ta mở túi thẻ của Giang Khải ra, tìm kiếm một tảng đá ở.
Đường Thái Ngưng vô cùng khiếp sợ nhìn thao tác của Giang Lan, hỏi, “Tại sao hắn có thể động vào túi thẻ của người khác?” Tưởng Phóng từ tốn nói, “Vấn đề chức nghiệp.” “Chức nghiệp?” Hiện tại hỏi thăm chức nghiệp của Giang Lan cũng không đúng lúc, Đường Thái Ngưng không nói gì thêm chỉ nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Giang Lan, đề phòng người còn chưa được xác nhận thân phận này trộm đi vật phẩm gì đó của Giang Khải.
Thậm chí Giang Lan còn không sử dụng thẻ giám định, chỉ nhìn thoáng qua tảng đá kia lập tức đặt tảng đá dưới đất, nhanh chóng dùng vôi phấn bố trí một loại trận pháp nào đó trên mặt đất.
Động tác của Giang Lan vừa vững vàng vừa nhanh, dường như thân thể Giang Khải biến mất cũng không xáo trộn tâm trạng của hắn ta.
“Đây là trận pháp gì?” Đường Thái Ngưng hỏi.
Tưởng Phóng nói, “Trận pháp dung hợp huyết mạch, học được từ Cuồng nhiệt giả, Giang Lan đã sửa đổi một chút.” “Cuồng nhiệt giả? Hắn là Cuồng nhiệt giả?” Đường Thái Ngưng lập tức cảnh giác.
Tưởng Phóng mỉm cười, “Trong chốc lát rất khó giải thích rõ ràng với ngươi, nhưng ngươi tin tưởng hắn là được, hắn là người mà Giang Khải kính nể nhất, tôn kính nhất.” Sau khi bố trí trận pháp xong, trên không trận pháp đột nhiên xuất hiện một số hư tượng.
Trong hư tượng có thể thấy mấy chục tên Cuồng nhiệt giả đang tiếp thu lực lượng Thú nguyên chi thạch, sau đó bọn họ rơi vào điên cuồng, chém giết lẫn nhau.
Một người trong đó không ngừng thôn phệ huyết nhục của người khác, biểu hiện càng chói mắt hơn.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình hắn ta, hắn ta quỳ trên mặt đất đau khổ kêu thảm.
“Ta tự tay giết Hương Nhi, ta giết nàng! Còn có Đại Tráng, Dũng ca! Không, không!” Theo tiếng kêu rên của hắn, thân thể của hắn ta cũng nhanh chóng xuất hiện sự thay đổi.
Thân dưới của hắn ta vặn vẹo, mọc ra thân dê, dưới làn da trên cánh tay duỗi ra từng sợi gân bắp thịt không ngừng quấn quanh bao bọc, cuối cùng hình thành cánh tay mới… Chẳng mấy chốc hắn ta đã trở thành dáng vẻ Phệ nguyên Thao Thiết.
Sau khi hắn ta đứng lên, vẻ hối hận và đau khổ trong mắt đã không còn sót lại chút gì.
“Phệ nguyên Thao Thiết do Cuồng nhiệt giả chế tạo ra!” Đường Thái Ngưng khiếp sợ nói.
“Nếu ta không còn gì cả, Tư Diêu còn thích ta không? Đã rất lâu không gặp nàng, hiện tại nàng còn khỏe không?” “Đại ca, hiện tại ngươi ở đâu? Cuồng nhiệt giả quá nguy hiểm… Mệt mỏi quá, thật muốn nghỉ ngơi một chút…” Nói qua nói lại, đôi mắt Giang Khải từ từ nhắm lại.
“Giang Khải, ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại!” Đường Thái Ngưng không ngừng gọi tên Giang Khải nhưng đã không cách nào ngăn cản Giang Khải nhắm mắt lại.
“Giang Khải!” Đường Thái Ngưng không biết tại sao mình lại đau lòng vì Giang Khải như thế.
Có lẽ hắn biết rõ Phệ nguyên Thao Thiết có thực lực nghịch thiên, vẫn kịp thời xuất hiện.
Tuy hắn không phải người quân đội nhưng chỉ cần quân đội cần hắn, từ trước tới giờ hắn chưa từng vắng mặt, dù hắn biết rõ hậu quả rất nghiêm trọng.
Có lẽ là mấy câu nói sau cùng của hắn, Đường Thái Ngưng mới biết thì ra hắn cũng có việc lo lắng, người lo lắng.
Hắn cũng không phải Chiến Thần Hoa Hạ vô địch bất tử gì đó, hắn chỉ là một người bình thường.
Ngay lúc Đường Thái Ngưng nhìn Giang Khải không biết làm sao, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau lưng.
“Giao hắn cho ta đi.” Đường Thái Ngưng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người đứng sau lưng.
Hai người này đều là người Hoa, một người còn là thành viên Chiến Thần điện.
“Chào ngươi, Đường Thái Ngưng, ta là Tưởng Phóng, Chiến Thần điện Giang Trung thành… Lúc trước, không biết hiện tại đã bị xóa tên chưa.” Một tên nam tử trong đó nói, tiếp theo hắn ta lại giới thiệu, “Đây là ca ca hắn, Giang Lan.” Đường Thái Ngưng trợn to mắt, “Ca ca Giang Khải?” Giang Lan từ tốn nói, “Ta biết ngươi muốn nói vì sao hắn và ta không giống nhau? Chúng ta đều là cô nhi, nhưng hắn do một tay ta nuôi nấng.” “Không kịp giải thích nhiều hơn, ta cũng không có cách nào cung cấp càng nhiều chứng cứ hơn, vậy đi, đỡ Tiểu Khải lên, ngươi đi theo chúng ta.” Sau khi Giang Lan quay người phát hiện Đường Thái Ngưng còn hơi do dự, liền nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn chết đi sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, hắn không lừa ngươi.” “Nếu hắn chết cũng không chỉ đơn giản là rơi một ít kinh nghiệm!” Hiện tại Đường Thái Ngưng cũng không có nhiều lựa chọn hơn, dù sao cũng tốt hơn nhìn Giang Khải chết đi.
Ngay lập tức, nàng ôm lấy Giang Khải nhanh chóng đi theo.
Bọn họ đi tới một động huyệt gần đó.
Lúc này, thân thể Giang Khải đã có một phần bắt đầu biến thành hình thái ánh sáng, biến mất ở trong không trung.
Giang Lan nhìn rõ ràng điều này, động tác trong tay lại không loạn chút nào, hắn ta mở túi thẻ của Giang Khải ra, tìm kiếm một tảng đá ở.
Đường Thái Ngưng vô cùng khiếp sợ nhìn thao tác của Giang Lan, hỏi, “Tại sao hắn có thể động vào túi thẻ của người khác?” Tưởng Phóng từ tốn nói, “Vấn đề chức nghiệp.” “Chức nghiệp?” Hiện tại hỏi thăm chức nghiệp của Giang Lan cũng không đúng lúc, Đường Thái Ngưng không nói gì thêm chỉ nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Giang Lan, đề phòng người còn chưa được xác nhận thân phận này trộm đi vật phẩm gì đó của Giang Khải.
Thậm chí Giang Lan còn không sử dụng thẻ giám định, chỉ nhìn thoáng qua tảng đá kia lập tức đặt tảng đá dưới đất, nhanh chóng dùng vôi phấn bố trí một loại trận pháp nào đó trên mặt đất.
Động tác của Giang Lan vừa vững vàng vừa nhanh, dường như thân thể Giang Khải biến mất cũng không xáo trộn tâm trạng của hắn ta.
“Đây là trận pháp gì?” Đường Thái Ngưng hỏi.
Tưởng Phóng nói, “Trận pháp dung hợp huyết mạch, học được từ Cuồng nhiệt giả, Giang Lan đã sửa đổi một chút.” “Cuồng nhiệt giả? Hắn là Cuồng nhiệt giả?” Đường Thái Ngưng lập tức cảnh giác.
Tưởng Phóng mỉm cười, “Trong chốc lát rất khó giải thích rõ ràng với ngươi, nhưng ngươi tin tưởng hắn là được, hắn là người mà Giang Khải kính nể nhất, tôn kính nhất.” Sau khi bố trí trận pháp xong, trên không trận pháp đột nhiên xuất hiện một số hư tượng.
Trong hư tượng có thể thấy mấy chục tên Cuồng nhiệt giả đang tiếp thu lực lượng Thú nguyên chi thạch, sau đó bọn họ rơi vào điên cuồng, chém giết lẫn nhau.
Một người trong đó không ngừng thôn phệ huyết nhục của người khác, biểu hiện càng chói mắt hơn.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình hắn ta, hắn ta quỳ trên mặt đất đau khổ kêu thảm.
“Ta tự tay giết Hương Nhi, ta giết nàng! Còn có Đại Tráng, Dũng ca! Không, không!” Theo tiếng kêu rên của hắn, thân thể của hắn ta cũng nhanh chóng xuất hiện sự thay đổi.
Thân dưới của hắn ta vặn vẹo, mọc ra thân dê, dưới làn da trên cánh tay duỗi ra từng sợi gân bắp thịt không ngừng quấn quanh bao bọc, cuối cùng hình thành cánh tay mới… Chẳng mấy chốc hắn ta đã trở thành dáng vẻ Phệ nguyên Thao Thiết.
Sau khi hắn ta đứng lên, vẻ hối hận và đau khổ trong mắt đã không còn sót lại chút gì.
“Phệ nguyên Thao Thiết do Cuồng nhiệt giả chế tạo ra!” Đường Thái Ngưng khiếp sợ nói.