Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 4

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 4 :Thế nhưng trớ trêu thay, hai người lại chưa từng gặp nhau.

Ngôi trường mới mà Ninh Thiển chuyển đến chỉ là một trường cấp ba bình thường, đúng chuẩn mực, chẳng có gì nổi bật. Trong mắt bạn học cũ của cô, nơi này chỉ dành cho đám “nhà nghèo” mới phải học. Nhưng Ninh Thiển chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng làm thủ tục nhập học, chẳng hề do dự.

Chính sự bình thường ấy lại mang đến cho cô cảm giác thoải mái chưa từng có. Ở đây không có những ánh mắt soi mói, không có những nụ cười ẩn chứa ẩn ý khó hiểu, không có cảnh ngấm ngầm ganh đua, càng không có những lời nịnh nọt, tâng bốc rồi dẫm đạp lẫn nhau để so bì hơn thua. Lần đầu tiên trong mười mấy năm sống ở nhà họ Ninh, Ninh Thiển cảm thấy cả người được thả lỏng, nhẹ nhõm đến mức ngay cả không khí hít thở cũng trong lành và tự do hơn.

Cô vốn quen với việc sống một mình, nên ở trường mới cũng chẳng có ý định kết bạn.

Việc quen biết Lương Tuấn Bạch hoàn toàn là một sự tình cờ. Ngay trong kỳ thi khảo sát đầu năm, cô đạt thủ khoa toàn trường, còn Lương Tuấn Bạch chỉ kém cô đúng một điểm, xếp thứ hai.

Giáo viên chủ nhiệm sớm đã biết cả hai có thân phận không đơn giản, cũng đoán rằng tương lai họ chẳng đi theo con đường thi đại học thông thường, thế là sắp xếp cho hai người ngồi cùng bàn. Như vậy, cũng cắt đứt luôn những mơ mộng mù quáng của đám học sinh khác.

Mười bảy tuổi, Lương Tuấn Bạch nổi bật rực rỡ chẳng kém ai, nhưng lại là kiểu người thật sự lạnh nhạt, chẳng mấy khi nể mặt hay dịu dàng với bất kỳ ai. Dù thế, vẫn không tránh khỏi việc có người tìm cách tiếp cận, bày tỏ.

Một buổi sáng, Ninh Thiển lại phải nhẫn nại dọn sạch cả ngăn bàn đầy ắp thư tình và sôcôla. Ban đầu, cô còn trực tiếp ném chúng vào thùng rác ngay trước mặt mọi người. Nhưng chỉ sau một lần, giáo viên chủ nhiệm đã kín đáo nhắc nhở, bảo cô đừng làm bạn học tổn thương, tốt nhất nên khéo léo xử lý, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng ôn thi đại học của họ.

Ninh Thiển nghe mà tức đến bật cười. Rõ ràng là họ gây phiền phức cho cô, vậy mà ngược lại còn yêu cầu cô phải nghĩ cho kỳ thi của họ sao?

Dù trong lòng bất công đến đâu, sau đó cô cũng không ném thẳng nữa, chỉ nhét hết đống thư tình vào cặp, trên đường về nhà tiện tay vứt sạch vào thùng rác.

Trùng hợp thay, bàn của Lương Tuấn Bạch cũng chất đầy thư tình và quà vặt. Anh im lặng thu dọn gọn gàng, rồi bắt gặp ánh mắt mệt mỏi, chán nản của Ninh Thiển. Bất chợt, anh mở miệng: “Hay là… chúng ta quen nhau đi.”

Cả hai đều thông minh, thừa hiểu “quen nhau” ở đây thật ra là ý gì. Thế là, sau một thỏa thuận đơn giản, họ công khai cùng nhau xuất hiện vài lần trong trường. Quả nhiên, từ đó chẳng còn ai nhét thư tình hay tặng quà nữa.

Có thể chặn đứng cả một đám “đào hoa thối” phiền toái, Ninh Thiển đương nhiên thấy dễ thở hơn nhiều.

Không khí năm cuối cấp lúc nào cũng căng thẳng, nhưng Ninh Thiển vốn giỏi chịu áp lực, trong bầu không khí này học hành lại chẳng thấy khó khăn gì.

Một buổi sáng sớm sau giờ tự học, cô vươn vai vận động một chút. Chờ bạn học trong lớp ra về gần hết, cô mới lười biếng đứng dậy định xuống căn-tin ăn sáng.

Khi ngang qua văn phòng giáo viên, bên trong vọng ra giọng cầu xin yếu ớt xen lẫn tiếng quở trách, mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ là đang xảy ra chuyện.

Đã lớp 12 rồi, sao thầy cô còn đối xử với học sinh như vậy?

Ninh Thiển không nhịn được, tò mò liếc nhìn vào. Nhưng chỉ một ánh mắt thôi, cả người cô chợt sững lại.

Người đó…

Cô kìm nén nỗi hồi hộp, thử khẽ gọi: “… Uyển Uyển?”

Cô gái đang cúi đầu lắng nghe tiếng mắng mỏ ngơ ngác quay lại. Dường như hơi ngạc nhiên khi có người gọi tên mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao và gầy gò kia hiện đầy vẻ mờ mịt, bất an.

Mười mấy năm xa cách đủ để thay đổi một con người hoàn toàn, nhưng Ninh Thiển chỉ cần một ánh nhìn đã nhận ra Lê Uyển.

Từ khi năm tuổi, Lê Uyển được một gia đình khác nhận nuôi, hai người chưa từng gặp lại. Cùng ở thủ đô, chẳng quá lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, vậy mà suốt bao năm trời, họ chưa bao giờ chạm mặt.

Quên luôn cả chuyện ăn sáng, Ninh Thiển bước nhanh tới, giọng khẩn trương: “Uyển Uyển, thật sự là cậu sao!”

Dường như lúc này Lê Uyển mới tỉnh táo lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng xen lẫn xúc động. Giọng cô ấy nhỏ nhẹ run run: “Thiển… Thiển Thiển.”

Vị giáo viên đang trách mắng Lê Uyển thoáng khựng lại. Ông ngẩng đầu nhìn gương mặt nhu nhược, thấp kém của Lê Uyển, rồi lại nhìn sang Ninh Thiển như một thiên chi kiêu tử tỏa sáng, nổi bật hơn người này. Toàn thân ông như nghẹn lại, ngay cả những lời trách cứ đang trên miệng cũng không thốt ra nổi.

Chỉ cần nhìn đống đơn xin chuyển trường bị vứt tán loạn trên đất, Ninh Thiển đã đoán được tám phần câu chuyện. Cô nhặt lên một tờ, che chở kéo Lê Uyển ra sau lưng, cố nén giận mà chất vấn: “Chuyện này là sao?”

Khí thế kiêu căng của người thầy kia phút chốc tan biến, vội vàng cười nịnh: “Ninh tiểu thư, thì ra là bạn của em à. Em ấy muốn chuyển trường sang đây học, chỉ là…” Ông vừa vò tay vừa cười lấy lòng, “… chỉ là thiếu chút thủ tục.”

Ninh Thiển thừa biết cái gọi là “thủ tục” ấy thực chất là gì, chẳng qua là thiếu tiền. Cô lạnh lùng bật cười: “Thủ tục em sẽ lo. Còn bây giờ, thầy lập tức phải duyệt đơn chuyển trường cho Lê Uyển, chuyển học bạ sang ngay! Nếu chậm trễ làm lỡ kỳ thi đại học, thầy gánh nổi trách nhiệm sao?”

Những năm sống trong nhà họ Ninh, theo bên Chương Duyệt học lễ nghi, đã rèn cho cô khí thế uy nghiêm, chỉ cần lạnh mặt đã đủ khiến người khác không rét mà run. Thầy giáo kia bị cô quát thẳng mặt, đành vội vàng đi lo liệu, không dám lề mề thêm.

Chưa đến hai mươi phút, toàn bộ thủ tục chuyển trường của Lê Uyển đã xong, học bạ cũng được cập nhật ngay. Ninh Thiển cẩn thận kiểm tra lại vài lượt, chắc chắn không có vấn đề gì mới kéo bạn ra khỏi văn phòng, thậm chí chẳng buồn nhìn thêm người thầy kia lấy một cái.

Chỉ mới gặp lại chưa đầy nửa tiếng, Ninh Thiển đã rõ ràng cảm nhận được sự dè dặt và bất an của Lê Uyển. Cô ấy dường như đã quen với im lặng, quen với co cụm, ngay cả khi được mình quan tâm cũng chẳng dám thả lỏng, đôi mắt to sáng lấp lánh chỉ còn đầy lo âu và ngập ngừng.

Những năm qua, rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì?

Ở quán ăn sáng trước cổng trường, Ninh Thiển gọi đồ, rồi lập tức nắm tay bạn, tuôn một tràng đầy những thắc mắc trong lòng: “Uyển Uyển, rốt cuộc là chuyện gì? Đã học đến lớp 12 rồi, sao cậu lại đột ngột chuyển trường? Những năm qua cậu sống thế nào? Còn dì cậu đâu, bà ấy sao lại mặc kệ cậu như vậy?”

Vừa nghe đến đó, mắt Lê Uyển lập tức đỏ hoe. Cô ấy lau loạn trên mặt, nghẹn ngào: “Tớ… chuyện dài lắm…”

Trong lúc ăn sáng, Ninh Thiển cũng đã nghe được đại khái những năm tháng gian nan mà bạn phải trải qua.

Nhìn Lê Uyển lặng lẽ cúi đầu ăn, lòng cô thắt lại. Cô chưa từng nghĩ, thì ra bạn mình lại sống khổ sở đến vậy, cơm chẳng đủ no, áo chẳng đủ ấm, tuổi còn nhỏ đã phải lo chuyện mưu sinh. Đáng lẽ tuổi này phải hồn nhiên tươi sáng, vậy mà hết lần này đến lần khác chỉ biết nghĩ xem bữa sau kiếm đâu ra. Cao hơn mét sáu mà cân nặng chưa tới bốn mươi ký, gầy guộc đến mức như chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi.

Càng nhìn, tim Ninh Thiển càng nhói đau.

Lê Uyển ăn một mạch hết bát cháo bát bảo, lại thêm hai chiếc quẩy, ba cái bánh bao, một quả trứng rồi mới buông đũa. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Ninh Thiển, cô ấy vội vàng giải thích: “Tớ… tớ không phải lúc nào cũng ăn nhiều vậy đâu. Tớ sẽ trả tiền.”

Nói rồi, cô ấy hấp tấp lục tìm trong chiếc cặp cũ bạc màu.

Ninh Thiển thoáng thấy cái ba lô sờn đến trắng cả vải, cổ họng chợt nghẹn lại. Cô hít sâu một hơi, giữ chặt lấy cặp của bạn, chậm rãi nói: “Uyển Uyển, từ nay về sau, cậu sẽ không phải lo chuyện ăn no mặc ấm nữa.”

Nhưng Lê Uyển rõ ràng không quen với việc có người tốt với mình, cúi đầu bối rối, ngón tay xoắn chặt vạt áo.

“Uyển Uyển, chúng ta vẫn là bạn, phải không?”

“… Ừm.”

“Vậy thì đừng dè dặt với tớ, được không?”

Lê Uyển không đáp, chỉ vặn áo nhanh hơn. Rồi như lấy hết can đảm, khẽ thì thầm: “Thiển Thiển… chúng ta đã lớn rồi. Tớ… tớ nghĩ chúng ta không nên làm bạn nữa.”

“Sao lại không thể? Chỉ vì lớn lên thôi sao?” Ninh Thiển nhìn thẳng vào cô, giọng bình tĩnh, “Cậu đang bận tâm đến thân phận của tớ ư?”

Lê Uyển cứng họng, không biết trả lời thế nào.

Con gái ở tuổi mười bảy vốn nhạy cảm và dễ tự ti. Cùng trang lứa, một người sáng chói rực rỡ, một người âm u lặng lẽ; một người gia thế hiển hách, một người loay hoay chẳng biết bữa mai ở đâu. Hai thế giới cách biệt, dường như chẳng thể giao nhau, càng không xứng giao nhau. Những khoảng cách ấy như ngọn núi không thể vượt, mà cái giá phải trả khi cố gắng trèo qua, cô ấy đã nếm trải rồi, trong mùa hè năm ấy, bên Chu Cẩn Ngôn.

Ninh Thiển siết chặt tay bạn, đơn giản nhưng kiên định: “Uyển Uyển, bất kể thế nào, cậu mãi mãi là bạn thân duy nhất, cũng là người bạn tốt nhất của tớ.”

Lời cô chân thành không thể nghi ngờ. Lê Uyển ngây người ôm cặp, bỗng nước mắt lã chã rơi: “Thiển Thiển… thật ra, tớ từng lén về tìm cậu. Lúc dì không có nhà, tớ đã vụng trộm quay lại. Nhưng Viện trưởng Dương nói cậu đã được nhận vào một gia đình tốt, bảo tớ đừng nhớ nữa. Khi ấy tớ buồn lắm… Tớ chẳng ngờ hôm nay lại gặp lại cậu, hơn nữa còn trong hoàn cảnh thế này… Cậu… cậu mấy năm nay sống có tốt không?”

Ninh Thiển khẽ vỗ lưng bạn, rồi chọn lọc kể lại chuyện những năm cô ở nhà họ Ninh.

Khi nghe đến việc mỗi ngày cô phải học suốt mười lăm tiếng, lông mày Lê Uyển nhíu chặt, cuối cùng dè dặt, như sợ cô giận: “Ba mẹ cậu… quá nghiêm khắc rồi.”

Thấy bạn nói năng cẩn thận đến vậy, lòng Ninh Thiển càng xót xa. Cô dứt khoát: “Uyển Uyển, có gì cứ nói thẳng với tớ. Đừng lo lắng điều gì, được chứ?”

Dưới ánh mắt khích lệ của bạn, Lê Uyển mím môi, cuối cùng mới lấy hết dũng khí thốt ra: “Mỗi ngày bắt học mười lăm tiếng… chẳng phải là hành hạ sao… sao lại có cha mẹ nào khắt khe với con mình đến vậy chứ…”

Chỉ nghe vậy thôi, Ninh Thiển đã biết tình bạn của họ, thật ra chưa từng mất đi.

Có lẽ chính vì nói ra được hết, mà trên đường quay lại trường, cô rõ ràng cảm thấy khoảng cách nơi Lê Uyển bớt đi nhiều, thậm chí còn nở một nụ cười với mình.

Tình bạn giữa những cô gái luôn đến rất nhanh, chưa đầy một tuần, hai người đã thân thiết như xưa.

Đến chiều thứ Sáu, khi thấy Lê Uyển chuẩn bị về, Ninh Thiển vội gọi với: “Uyển Uyển, để tớ đưa cậu về nhé!”

Lê Uyển thoáng khựng lại, vội xua: “Không cần đâu, tớ đi xe buýt về, nhanh lắm.”

Ninh Thiển nhất quyết: “Xe buýt sao nhanh bằng tớ đưa? Đi thôi!”

Lê Uyển đứng yên, vẻ mặt khó xử: “Thật sự không cần…”

Ninh Thiển nghi hoặc, nhìn bạn: “Tại sao? Cậu sợ làm phiền tớ à? Không đâu! Tớ gọi xe về, không bắt tài xế đưa đâu.”

Mặc cho Ninh Thiển năn nỉ thế nào, Lê Uyển cũng không chịu, cuối cùng cô đành bất lực, chỉ kịp dặn: “Vậy thứ Hai gặp lại nhé.”

“Ừm.”

Cả cuối tuần, Ninh Thiển cứ thấy có gì sai sai. Cô liền cho người lén tìm hiểu chỗ ở của Lê Uyển. Đến khi nhìn thấy khu tập thể cũ nát ấy, cô bỗng chốc hiểu ra.

Sáng thứ Hai, Lương Tuấn Bạch người xin nghỉ cả tuần đã quay lại trường. Thoáng thấy Lê Uyển, đôi mắt lạnh lẽo thường ngày của anh lại dừng trên người cô ấy thật lâu.

Ninh Thiển nhận ra ngay ánh nhìn ấy, liền nhanh chóng, kín đáo chắn ngang.

Thế nhưng từ hôm đó, Lương Tuấn Bạch lại thật sự nhập vai “bạn trai giả” của Ninh Thiển, từ thái độ hờ hững trước đây biến thành bám riết chẳng rời.

Ban đầu Ninh Thiển chưa kịp phản ứng, sau dần mới hiểu, tên này đâu phải thích mình, mà là để mắt đến Lê Uyển rồi!

Thế nhưng, trước sự quan tâm mập mờ ấy, Lê Uyển lại chẳng hề nhận ra. Cô chỉ nghĩ bữa sáng cậu mang đến mỗi ngày là vì nể tình bạn thân của Ninh Thiển, tiện thể đưa cho mình mà thôi.

Sau nhiều lần ám chỉ mà chẳng được gì, Lương Tuấn Bạch bức bối muốn nói rõ, nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi nuốt lại dưới ánh mắt cảnh cáo của Ninh Thiển.

Trước kỳ thi đại học định đoạt cả tương lai, bất cứ thứ tình cảm nào… đều chẳng đáng để nhắc đến.