Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 3
topicThượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 3 :Cô chỉ cần mang họ Ninh là đủ rồi.
Thực ra, trước khi bảy tuổi được nhận nuôi, cô bé không mang họ “Ninh”. Lúc đó, cô chỉ có một cái tên Tiểu Thiển cộc lốc.
Năm ấy, đúng dịp sinh nhật, cô ngóng trông từng phút từng giây, chờ các tình nguyện viên đến trại trẻ mồ côi phát quà. Nhưng người xuất hiện lại là một cặp vợ chồng ngoài ba mươi, họ bước vào giữa hơn một trăm đứa trẻ và ngay cái nhìn đầu tiên đã chọn trúng cô. Tất cả thủ tục nhận nuôi hoàn thành ngay tại chỗ.
Khi ký vào bản hợp đồng nhận nuôi, Viện trưởng Dương dạy cô nắn nót viết tên mình lên trang cuối. Trước khi bản hợp đồng được cất đi, cô bé lén lút liếc xuống ô “người nhận nuôi”, cái tên hiện ra là Ninh Chấn Viễn, Chương Duyệt.
Cô sững sờ, thì ra từ nay đây sẽ là cha mẹ mình sao?
Chương Duyệt mỉm cười dịu dàng: “Tiểu Thiển? Viện trưởng Dương nói con chưa có tên chính thức, có đúng không?”
Môi trường trong trại vốn khắc nghiệt, mà đây là lần đầu tiên cô gặp được một người phụ nữ thanh nhã, hiền hòa đến vậy. Cô ngơ ngác nhìn bà, bối rối chẳng biết nên trả lời thế nào.
Viện trưởng Dương sốt ruột, khẽ đẩy lưng cô: “Mau trả lời đi con.”
“Không sao.” Chương Duyệt mỉm cười, bàn tay trắng trẻo, thon dài nhẹ nhàng xoa lên tóc cô, “Từ nay con sẽ gọi là Ninh Thiển, có được không?”
Ninh.
Ninh Thiển.
Trong lòng cô bé khẽ thì thầm đi nhắc lại nhiều lần, chỉ thấy cái họ ấy đẹp đến nao lòng. Niềm vui ngây thơ của trẻ con chẳng sao che giấu nổi, ánh mắt cô sáng rỡ hẳn lên.
Chương Duyệt nhìn dáng vẻ háo hức của cô, cười hiền hậu: “Thiển Thiển, con có thể gọi ta là mẹ.”
“Con…” Sự ngượng ngập của đứa trẻ khiến cô chẳng thốt nên lời.
“Gọi đi nào!” Viện trưởng Dương tính tình nóng nảy, thấy cô bé còn do dự liền thúc giục thêm.
Mặt cô đỏ bừng, cuối cùng gom hết dũng khí, khẽ gọi một tiếng run rẩy: “Mẹ.”
“Ơi…”
Chương Duyệt vui vẻ đáp lời, quay sang nói với người đàn ông từ nãy vẫn trầm mặc: “Ông xã, ông xem, con gái chúng ta ngoan ngoãn biết bao.”
Lúc này, Ninh Chấn Viễn mới chịu đưa mắt nhìn kỹ cô. Ánh nhìn từ trên xuống dưới, mày khẽ cau lại, ông lạnh nhạt lắc đầu: “Chưa đủ tốt.”
Chương Duyệt không hề bận lòng, chỉ dịu giọng an ủi: “Rồi sẽ ổn thôi, mình có thể từ từ dạy con.”
Ninh Thiển cúi đầu, lặng lẽ nghĩ trong lòng: “Mẹ thì dịu dàng, nhưng cha… có lẽ rất khó gần.”
“Tiểu Thiển, đi tạm biệt bạn bè đi, mười phút sau phải trở lại xe, nghe rõ chưa?”
Ngữ khí nghiêm khắc ấy khiến cô bé run lên, song vẫn vâng lời gật đầu: “Dạ, con biết rồi, mẹ.”
Sau khi từng người một tạm biệt bạn bè, Ninh Thiển ôm chặt viện trưởng, ngây thơ lại tha thiết: “Viện trưởng, sau này con nhất định sẽ quay lại thăm người.”
“Ngốc ạ, con nói gì vậy. Đi rồi thì hãy dứt khoát, coi như cắt đứt hoàn toàn, đừng trở về nữa nghe chưa.” Viện trưởng xoa đầu cô, rồi thở dài: “Tiểu Thiển, con thật may mắn. Được mang họ Ninh rồi, từ nay đời con sẽ hanh thông thôi.”
Mới bảy tuổi, Ninh Thiển chưa thể hiểu việc “mang họ Ninh” đồng nghĩa với điều gì. Cô chỉ biết rằng mình có gia đình, có cha mẹ, có lẽ còn được đi học nữa.
Chiếc xe sang trọng lao vút khỏi vùng ngoại ô hoang vắng, đưa cô rời khỏi mái ấm cũ kỹ. Có lẽ vì quá kích động, có lẽ vì nôn nao, cô bé ngồi co ro ở ghế sau, tựa đầu vào cửa kính, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, xe đã dừng trước một căn biệt thự lộng lẫy như lâu đài châu Âu. Cảnh sắc tráng lệ khiến cô bất giác nín thở, mặc cảm cùng rụt rè âm thầm dâng lên.
“Tiểu Thiển, xuống xe nào.” Cửa mở ra, Chương Duyệt vươn tay, ánh mắt dịu dàng đến nỗi tràn ra ngoài, “Chào mừng con về nhà.”
…
Quả như viện trưởng từng nói, những ngày ở nhà họ Ninh quả thực bằng phẳng thuận lợi.
Chương Duyệt mời đến những gia sư giỏi nhất thủ đô, mỗi ngày hơn mười tiếng đồng hồ dạy dỗ cô bé. Dẫu Ninh Thiển mệt đến rã rời, nhưng so với mệt, cô càng sợ bị trả lại trại mồ côi.
Ba tháng trời huấn luyện nghiêm khắc, cô đã lột xác hoàn toàn, chẳng còn chút bóng dáng nhút nhát nghèo nàn khi xưa. Nhìn vào gương, ngay cả chính cô cũng thấy không thật, cứ ngỡ mọi thứ chỉ là mộng ảo. Nhưng căn phòng như cung điện, váy áo xinh đẹp mặc mãi chẳng hết, trang sức quý giá, những bữa cơm thơm phức, và hàng dãy người hầu cung kính… tất cả đều chứng minh rằng đây chính là hiện thực.
Trước ngày nhập học, Ninh Chấn Viễn còn mở tiệc long trọng, chính thức công bố sự hiện diện của cô trước giới thượng lưu.
Bữa tiệc ấy, ai ai cũng nâng ly chúc mừng, khen ngợi ông ta có tầm nhìn độc đáo.
Ninh Thiển không hiểu hết những cuộc trò chuyện, cũng chẳng rõ mục đích bữa tiệc. Cô chỉ cảm thấy ánh nhìn từ mọi người hơi khác thường.
Và cảm giác ấy quả nhiên không sai.
Thực ra, họ chẳng hề bận tâm cô là ai, xuất thân thế nào. Chỉ cần cô mang danh “người nhà họ Ninh”, vậy là đủ.
Ánh mắt vi diệu ấy đeo bám mãi cho đến tận những năm cấp ba. Dù thành tích, tài năng của cô vượt xa bạn bè đồng lứa, nhưng mỗi khi nhắc tới, người ta sẽ nhớ trước tiên là gia thế của cô, tiếp đến là nhan sắc, và thành tích học tập chỉ xếp tận cùng, kèm theo vài nụ cười đầy ẩn ý.
Ninh Thiển không phí thời gian để bận tâm. Cô còn vô số việc phải làm, từ lớp múa, đàn piano, nhạc lý, cắm hoa, tiếng Anh, thư pháp, cưỡi ngựa… gần như chiếm trọn thời gian và sức lực.
Cô từng nhiều lần đề nghị giảm bớt môn học, hoặc muốn thử những thứ mình thích như bóng chuyền, nhu thuật, võ thuật, bơi lội. Nhưng lần nào Ninh Chấn Viễn cũng thẳng thừng bác bỏ.
“Vì sao?”
Mười lăm tuổi, Ninh Thiển đã bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình. Cô không phục: “Vì sao bạn bè con có thể học lập trình, học tài chính, trượt patin, học bơi, học taekwondo… mà con thì không?”
Mỗi lần như vậy, Chương Duyệt chỉ xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng giải thích: “Tiểu Thiển, con gái mặc váy xinh đẹp, ngồi trên sân khấu lộng lẫy, dạo một khúc piano duyên dáng chẳng phải rất tuyệt sao? Con không thích ánh mắt ngưỡng mộ mọi người dành cho mình ư? Học mấy thứ kia thì làm sao mặc váy đẹp được? Con gái mẹ đẹp thế này, lỡ trở thành một cô bé thô lỗ lăn lộn đánh đấm thì thiệt thòi biết bao.”
Ninh Thiển cảm thấy có gì đó thật kỳ lạ.
Cô không cho rằng con gái nên bị đóng khung bởi định kiến giới. Không có luật nào quy định con gái chỉ được học múa và piano, càng không nghĩ rằng học võ hay trượt patin lại biến mình thành “giả trai”.
So với việc quanh năm bị bắt mặc váy, Ninh Thiển thật ra cũng mong có thể mặc những bộ quần áo khác.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi chạm phải ánh mắt đầy cảnh cáo trong đáy mắt Ninh Chấn Viễn, tất cả những lời ấy đều bị cô nuốt ngược vào trong.
Từ năm bảy tuổi đến nay, sống trong nhà họ Ninh đã tám năm, Ninh Thiển cũng dần hiểu rõ quy tắc sinh tồn ở nơi này. Cô có thể có rất nhiều, đạt được rất nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ngoan ngoãn, phải nghe lời, tuyệt đối không được trái ý, càng không thể nói ‘không’. Bằng không, cái chờ đợi cô chính là quở trách và trừng phạt.
Điều cô sợ nhất trong đời, chính là bị nhốt trong căn gác mái tối tăm không thấy ánh mặt trời, nơi chẳng thể phân biệt được ngày hay đêm, cũng không cảm nhận được thời gian trôi đi.
Cuộc sống như thế cứ kéo dài cho đến năm mười sáu tuổi. Hôm đó, sau khi hoàn thành hết tất cả các lớp học như thường lệ, gần đến nửa đêm, cô mới mệt mỏi lê bước xuống xe trở về nhà.
Hiếm lạ thay, Chương Duyệt không có mặt trong phòng khách. Bình thường, mỗi lần cô về, bà đều phải kiểm tra kỹ lưỡng thành quả học tập trong ngày, sau đó mới cho phép cô lên lầu nghỉ ngơi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người giúp việc trông nom cô, dì Trương ngập ngừng mãi mới nói bóng gió: “Nhà họ Ninh sắp có chuyện hỷ lớn.”
Hỷ sự?
Ninh Thiển thoáng ngẩn ra, một dự cảm chẳng lành lén len lỏi trong lòng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện chiếc Bentley mà Ninh Chấn Viễn thường lái đã không còn trong gara.
Ôm trong ngực nỗi bất an mơ hồ, Ninh Thiển suốt cả đêm trằn trọc không chợp mắt.
Trưa hôm sau, Chương Duyệt chính thức tuyên bố bà đã mang thai.
Ninh Thiển theo bản năng liếc nhìn bụng bà hơi nhô lên, bữa cơm hôm ấy, hạt cơm nào nuốt xuống cũng như không có vị.
Ngày tháng vẫn tiếp diễn, các lớp học vẫn chất chồng, nhưng sự lo lắng bị bỏ rơi ngày càng lớn, cộng thêm khối lượng bài vở nặng nề, lại bị bạn bè trong trường mỉa mai hả hê rằng “nhà họ Ninh sắp chẳng cần cô nữa”, tất cả những cảm xúc ấy dồn nén khiến cô mệt mỏi rã rời, kết quả học tập cũng sa sút theo.
Ninh Chấn Viễn nhanh chóng phát hiện, không nói một lời liền định nhốt cô vào gác mái.
Trong căn gác mái tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, Ninh Thiển ôm chặt hai cánh tay, trong bóng tối nghĩ rất nhiều.
Đứa trẻ này sinh ra rồi, còn cô thì sẽ thế nào?
Cô nghĩ, chắc họ sẽ không bỏ rơi cô đâu, phải không? Dù sao cô vẫn luôn nỗ lực làm một đứa con ngoan, khiến bao người nhắc đến nhà họ Ninh là sẽ khen ngợi cô không ngớt kia mà. Mọi chuyện sẽ không đến mức quá tệ đâu… họ chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục yêu thương cô, đúng chứ?
Ngày đầu tiên nghỉ đông, Ninh Thiển bị đưa đến bệnh viện, cùng Ninh Chấn Viễn ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi. Nhìn dáng vẻ bình thường luôn trầm ổn của ông nay nhuốm đầy sốt ruột, cô bỗng không kìm được mà nghĩ khi cô chào đời, liệu cha ruột cô có từng lo lắng như thế không?
Cha mẹ ruột vì sao lại nhẫn tâm bỏ rơi cô, mặc kệ cô trôi dạt như thế?
Ngước nhìn ánh đèn trong phòng mổ chập chờn sáng tắt, trong lòng Ninh Thiển cũng giằng xé, không biết nên cầu nguyện cho mẹ tròn con vuông, hay thấp hèn mà mong một cảnh bi thảm mẹ con đều mất.
Gần rạng sáng, đèn phẫu thuật tắt. Một y tá bước ra, mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng Ninh tiên sinh, mẹ con đều bình an.”
Ninh Chấn Viễn như trút được gánh nặng, lập tức thay áo mổ, mang giày vô trùng bước vào phòng.
Qua lớp kính, lần đầu tiên Ninh Thiển thấy gương mặt nghiêm khắc của ông tràn đầy từ ái. Còn Chương Duyệt, yếu ớt nhưng vẫn dịu dàng, cùng ông chăm chú nhìn đứa trẻ mới chào đời, ánh mắt ngập tràn niềm vui và hy vọng.
Khoảnh khắc ấy, Ninh Thiển chợt hiểu đã có điều gì đó thay đổi mãi mãi.
Một tháng sau, nhà họ Ninh tổ chức tiệc đầy tháng linh đình cho đứa bé.
Sau buổi tiệc, Ninh Chấn Viễn đích thân đặt tên cho con trai: Ninh Dương.
Ninh Dương – hào quang rạng rỡ, khí thế bay cao.
* “扬” trong tên mang nghĩa phất cao, rực rỡ – kỳ vọng đứa con sẽ tỏa sáng huy hoàng.
Một cái tên thật đẹp.
Mười bảy tuổi, Ninh Thiển đã học được cách làm một người trưởng thành “chuẩn mực”, che giấu cảm xúc. Cô làm rất tốt vẻ ngoài, đối diện những ánh mắt châm chọc, những nụ cười ẩn ý của người ngoài, cô vẫn ngoan ngoãn, im lặng, giữ tròn bổn phận của một đại tiểu thư nhà họ Ninh.
Tiệc đầy tháng kết thúc cũng là lúc trận tuyết lớn đầu tiên của thủ đô rơi xuống. Và từ khoảnh khắc ấy, địa vị của Ninh Thiển trong nhà họ Ninh nhanh chóng lạnh buốt, rơi xuống tận đáy như trận tuyết đông kia.
Cô hiểu, sự ra đời của cậu em trai đồng nghĩa với điều gì. Cũng hiểu rõ thân phận mình vốn dĩ đã gượng gạo. Nhìn Chương Duyệt dịu dàng đầy tình mẫu tử nhìn Ninh Dương, trong lòng cô dấy lên ghen tị, rồi lại ngay lập tức tràn ngập tội lỗi.
Công bằng mà nói, trong huyết mạch cô không hề chảy dòng máu nhà họ Ninh. Cô chưa bao giờ thực sự thuộc về nơi này. Bây giờ, khi họ đã có đứa con ruột của chính mình, xa cách cô cũng là điều hiển nhiên.
Cô đã nhận được quá nhiều tình thương và tài nguyên từ họ suốt bao năm qua, lẽ ra nên biết đủ, nên cảm thấy mãn nguyện.
Thế nhưng, tuổi mười bảy lại là quãng thời gian nhạy cảm nhất. Sau kỳ nghỉ đông, Ninh Thiển không muốn tiếp tục đối mặt với ánh mắt soi mói, giễu cợt của bạn học ở trường nữa. Cô dè dặt mở miệng, xin Ninh Chấn Viễn cho phép mình chuyển trường.
Hiếm lạ thay, lần này ông đồng ý.
Đầu năm mới, Ninh Thiển chính thức rời ngôi trường quý tộc quốc tế mà cô đã học suốt từ nhỏ, đến một ngôi trường mới, bắt đầu lại năm cuối cấp ba.