Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 223

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 223 :

…………..

Nhìn dáng vẻ bận rộn của nhóm cư dân bản địa, Hạ Mục Chi chỉ nghĩ rằng nên giúp mọi người cùng thu dọn.Làm những việc mà bọn họ có thể tự làm được.

Còn Tần Túc lại nghĩ khác, lớp trưởng muốn giúp bọn họ, phân xác con Cự Phệ Nhuyễn Trùng khổng lồ mà người dân không thể xử lý kia.

Chứ không can thiệp vào những việc mà cư dân có thể tự mình xoay xở được.

“……”

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Mục Chi hơi trầm xuống.

Từ trận thực chiến trước, Hạ Mục Chi liền phát hiện: cách suy nghĩ của mình và Tần Túc hoàn toàn khác biệt. 

Cậu vẫn đang cố gắng thay đổi, nhưng giờ xem ra con đường ấy còn rất dài.

Đừng nói đến cách tư duy, ngay cả việc dùng vũ khí lạnh Hạ Mục Chi cũng chưa từng nghĩ tới.

Càng ở cạnh Tần Túc lâu, Hạ Mục Chi càng thấy rõ khoảng cách giữa mình và Tần Túc.Vừa ngưỡng mộ, vừa khao khát được tiến gần hơn.

Không ai trong ban 6 có thể quên cảnh tượng một giờ trước: khi con Cự Phệ Nhuyễn Trùng sắp lao vào tấn công người dân.

Tần Túc đã ra tay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, lưỡi đao sắc bén vung lên, chém phăng con Cự Phệ Nhuyễn Trùng kia thành hai nửa.

Giờ đây, khi thấy Tần Túc lại thành thạo tháo lắp quân đao, nhiều học sinh nhớ đến hình ảnh vừa rồi.

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Họ cúi xuống, nhìn bộ đồ tác chiến của mình, nơi những thanh đao đã ẩn đi, không nói nên lời.

Hành động của Tần Túc khiến họ thật sự hiểu được thế nào là “sức mạnh và sự dịu dàng cùng nhau tồn tại.”

“Để tôi qua bên kia xem thử.”

“Bên đó bọn họ hình như không chém nổi. Tôi qua giúp.”

“Có thể dùng vũ khí nóng để bắn không?”

“Không được đâu. Người ở đây đông quá, lỡ mảnh đạn bắn trúng họ thì sao? Họ đâu có đồ tác chiến như chúng ta.Sẽ bị thương ngay.”

Những nhóm cư dân còn dám mạo hiểm ra khỏi hầm trú để tìm thức ăn ở nơi này.Hầu như đều không có đủ tiền mua phòng chống nóng.

Trên mặt đất thì nhiệt độ cao khắc nghiệt, nên phần lớn họ buộc phải sống dưới lòng đất để tránh nóng.

Quần áo họ mặc chỉ là bộ đồ phòng hộ dân dụng, tạm thời chống chịu cái nóng.

Chứ không có lớp phòng ngự và hỗ trợ chiến đấu như đồ tác chiến mà học sinh quân đội được trang bị.

“À phải rồi… trách tôi không nghĩ ra sớm. Nhưng mà lớp mình còn nhớ cách lắp ráp mấy cái này không? Tiếi học trước đó có ai thèm nghe đâu.”

“Thầy có gửi tài liệu trong nhóm mà, tra bằng quang não đi.”

……

Trong lúc trò chuyện to nhỏ, các học sinh ban 6 bắt đầu tản ra, đi đến chỗ nhóm cư dân đang loay hoay chặt xác trùng mà không được. 

Mỗi người vừa tháo quân đao từ bộ đồ tác chiến.Vừa tra tài liệu để lắp ráp lại cho phù hợp với thể lực và phong cách chiến đấu của mình.

Thỉnh thoảng, họ vẫn ngoái đầu nhìn về phía Tần Túc.

Việc tháo lắp và tổ hợp vũ khí vốn là một phần trong các bài kiểm tra kỹ năng. 

Sau khi Tần Túc nhận phần bồi thường của Liên Bang trong quá khứ, anh đã chủ động rèn luyện kỹ năng này một cách bài bản và thành thục.

Giữa lúc các bạn học tò mò tụ lại quan sát, Tần Túc bình tĩnh thao tác. 

Từ khâu tháo rời đến lúc lắp ráp, từng động tác của anh liền mạch, thuần thục không hề ngắt quãng dù chỉ một giây.

Chưa đến một phút, trong tay anh đã xuất hiện một thanh đao dài gần hai mét.

Để thuận tiện cho việc chém sâu vào khối thịt trùng, phần sống đao được anh lắp thành dáng hơi lõm xuống, còn lưỡi đao lại cong nhẹ hướng lên, tạo hình như một giọt nước.

Lưỡi đao dài, mảnh, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới nắng chiều.Lóe lên từng tia sáng chói mắt. 

Không biết là vì vận động cường độ cao hay do thân thể Tần Túc vốn vững vàng.

Nhưng với chiều cao gần 1m90, khi cầm thanh đao ấy trong tay, Tần Túc trông vẫn vô cùng cân xứng và tự nhiên.

Ánh mắt anh khẽ quét qua lưỡi đao, tỉ mỉ kiểm tra từng tấc kim loại. 

Bên ngoài, nhìn như anh đang bình thản rà soát vũ khí, nhưng thực ra anh đã chọn vị trí xuất hiện trong truyện tranh.

Khung cảnh hoàn mỹ đến mức choáng ngợp.

Trên nền trời nóng rực, ánh nắng chói chang chiếu xuống chiến hạm bạc, nơi người đàn ông cao lớn đứng đó.

Trong tay cầm thanh đao tỏa ánh sáng sắc lạnh, cả người như tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

【 (giơ tay che mắt) Mắt tôi sắp mù rồi…】

【 Ai hiểu được cảm giác “người ấy còn chói hơn cả mặt trời”! 】

【 Bình tĩnh nào mấy đứa, chỉ là Đại lão số 1 nhà chúng ta thôi mà (người sói ngồi thiền) 】

【 Anh Túc ơi! (người sói xé áo) 】(Edit: nó hiện lên ngay trong đầu)

【 Góc nhìn này… hình như là tầm mắt của Hạ Mục Chi.Kiểu như tác giả đang nhìn bằng mắt của cậu ấy mà cậu ấy lại đang nhìn Tần Túc.Đúng kiểu “Bạch Nguyệt Quang” (ánh trăng sáng)】

【 Mô tả này… chỉ nghe thôi đã ngửi thấy mùi “BE” rồi.】

【 Ánh mắt Đại lão nhìn đao mà lạnh cả sống lưng 】

【 Nhìn đao làm gì, nhìn em nè! Em chịu được! hú hú】

【 Thua, tôi Nike luôn 】