Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 94

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 94 :

Có lẽ trên thế gian này, ngoài chính bản thân anh ra, người hiểu rõ Chopin nhất chính là người đàn ông Hungary đang cắm cúi viết vẽ trên tờ giấy nhạc trước mặt đây.

Sau khi nghe lời an ủi của Liszt, Charoline khẽ đặt bức thư xuống, gấp lại cẩn thận rồi cất đi. Cô không có ý gì khác, nếu theo dòng lịch sử, Chopin quả thực đã đính hôn với tiểu thư quý tộc người Ba Lan ấy, chỉ là kết cục của họ... chẳng mấy tốt đẹp.

Cô chỉ hy vọng bạn mình sẽ không phải nếm trải nỗi buồn day dứt ấy.

Nhưng đúng như Liszt nói, cuộc đời của Chopin là của chính anh, chẳng ai có thể ép buộc anh lựa chọn. Nếu anh đã gật đầu, hẳn là vì anh vui lòng đón nhận trải nghiệm đó — biết đâu, mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi.

Charoline dừng lại dòng suy nghĩ đang miên man, cầm lên bức thư kế tiếp. Kỳ lạ thay, lá thư không ghi người gửi, nét chữ lại tinh tế đến lạ, nét bút này, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó.

Khi mở thư ra, hương giấy lan tỏa, là loại giấy Hà Lan thượng hạng, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Không đề có đầu thư, cũng chẳng có chữ ký, chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi:

[Kẻ nông cạn kia, cô đang tuyên bố chiến thắng khi hái được quả ngọt của tình yêu sao?

Ngu ngốc đến cực điểm, cô mãi mãi không thấy được phần quý giá nhất trong con người anh ấy!

Cô mù quáng đắm chìm trong men say tình ái, sao có thể mở ra linh hồn bất tử của âm nhạc được chứ?]

Charoline sững người đặt thư xuống với ánh mắt rối loạn, im lặng nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện, trong lòng dâng lên cảm xúc ngổn ngang. Cô biết ngay ai là người gửi bức thư ấy —

Marie d'Agoult, vị nữ bá tước đã từng đem lòng yêu Liszt.

Nhận ra Charoline trầm mặc quá lâu, Liszt cũng dừng bút, ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt cô đầy suy tư liền thoáng lo lắng.

"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi, giọng hơi gấp. "Có điều gì không ổn à?"

"Không, không có gì đâu, Franz, thật đấy." Cô đáp, vội vàng thu lá thư lại. Nhưng Liszt đã kịp nhìn thấy vẻ khác thường trong mắt cô.

"Nói anh nghe xem, trong thư viết gì vậy?" Anh khoanh tay, tỏ vẻ chờ đợi cô thành thật.

Charoline nhìn anh, bất chợt ngẩn ngơ. Không phải vì mấy dòng kia khiến cô dao động, mà trái lại, cô bỗng có chút cảm phục vị nữ bá tước ấy — dù lời lẽ mơ hồ, mục đích khó đoán, nhưng cô ấy thật sự nhìn thấy trong Liszt ánh sáng của một thiên tài sáng tác, và chưa từng quên đi điều đó.

Cô hiểu, sáng tác là việc gắn liền với linh cảm, là thứ cần được khơi mở chứ không thể cưỡng cầu. Nó khác với kỹ thuật — thứ chỉ cần chăm chỉ là đạt được.

Nhưng... liệu bây giờ thúc ép anh bước đi trên con đường ấy có thật sự thích hợp không?

"Charoline? Nếu em không trả lời, anh đành tự mình xem trong thư viết gì thôi."

Giọng cảnh cáo nhẹ nhàng ấy kéo cô ra khỏi cơn nghĩ ngợi. Nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt đầy quan tâm, nhìn những tờ bản nhạc đang chỉnh sửa dang dở trên bàn, Charoline bỗng thấy lòng mình sáng rõ.

Đây là Liszt. Con đường âm nhạc của anh phải do chính anh chọn. Một cái tên như anh, lịch sử sẽ không bao giờ quên.

Liszt hơi sững lại, vì cô bất ngờ ôm lấy anh thật chặt.

"Không có gì cả," Cô khẽ nói. "Chỉ là có người nhắc em nên thúc giục anh trở thành nhà soạn nhạc."

"Hả?"

"Nhưng Franz à, em thấy chẳng cần thiết chút nào. Người viết mấy lời cảnh báo ấy chắc không biết anh đang có gì trên bàn."

"Những lời vớ vẩn thế mà em còn đọc kỹ? Charoline, em đúng là ngốc."

"Franz của em, cứ hễ dính tới anh là em mù quáng thôi."

"Còn người yêu bé nhỏ của anh nên có chút niềm tin chứ. Anh là Liszt mà."

"Phải rồi," Cô mỉm cười, ánh mắt rực rỡ, "Ngài Liszt của em, người không gì là không thể. Anh sẽ trở thành thiên tài bất hủ, được thế giới ghi nhớ... như Beethoven vậy."

Sự chân thành và say mê trong mắt cô khiến Liszt hiếm khi thấy đỏ mặt, anh nghiêng đầu lảng đi: "Ừm... Beethoven à? Khó đấy... nhưng nếu em chịu yêu anh thêm một chút, có lẽ anh sẽ cố gắng thử xem."

"Chuyện đó... liên quan gì tới tình yêu của em chứ?" Charoline bật cười.

"Dĩ nhiên là có," Anh ôm cô thật chặt, "Vì em, Charoline, chính là toàn bộ giai điệu của anh."

...

Sau khoảng thời gian ngọt ngào ấy, Charoline dùng đôi môi hồng rực rỡ của mình đọc cho Liszt nghe bức thư cuối cùng — đến từ người quản lý đáng thương của anh. Kết quả là Liszt suýt đánh rơi luôn cây bút lông.

Belloni viết trọn ba trang, lần lượt kể khổ: trang đầu là lời oán trách vì Liszt bỏ đi không lời từ biệt; trang thứ hai là tiếng than thở về "tổn thương tâm hồn"; trang cuối cùng thì gào lên đòi anh nhớ lại điều khoản trong hợp đồng biểu diễn.

Charoline đọc bằng giọng đầy biểu cảm, khiến Liszt cắn môi đến co giật, còn cô thì cười nghiêng ngả.

"Bảo anh ta tới Geneva đi," Liszt cuối cùng bật ra một tiếng gầm khẽ. "Muốn bao nhiêu buổi diễn thì anh cho bấy nhiêu, miễn là anh ta ở cách chỗ anh càng xa càng tốt. Và ngoài ngày biểu diễn, anh tuyệt đối không muốn thấy mặt anh ta!"

Tội nghiệp cho người quản lý tận tâm — có lẽ nên thắp cho anh ta một ngọn nến.

Xem ra, đã đến lúc họ phải nói lời tạm biệt với những ngày ngọt ngào không ai quấy rầy rồi.

*

Rời khỏi ngôi làng yên tĩnh dưới chân dãy Alps, hai người họ quay lại khách sạn. Ở đó nghỉ ngơi vài hôm, cuối cùng họ cũng tìm được một căn nhà ưng ý.

Căn nhà nằm nơi góc giao của hai con phố nhỏ, đối diện dãy Saleve và Jura, thuộc một thị trấn nhỏ ngay gần biên giới Pháp. Dù trên bản đồ gần như chẳng ai để ý tới, nơi này lại từng đón tiếp không ít anh hùng bị lãng quên và những vị đế vương sa cơ.

Không quá tĩnh mịch, cũng chẳng quá ồn ào — thị trấn mang một sức sống vừa đủ, khoan thai mà ấm áp. Với Liszt, đó là nơi lý tưởng, bởi cuối cùng anh cũng có được cây đàn dương cầm để thỏa sức thả hồn mình ở đây.

Có lẽ, dừng lại ở nơi này chính là sự sắp đặt hoàn hảo nhất.

Đắm chìm trong tình yêu, đôi nghệ sĩ nhanh chóng hòa mình vào cuộc sống nơi đây — vừa ấm áp, vừa bận rộn.

Tình yêu vẫn là giai điệu chủ đạo trong cuộc sống của họ — nửa âm nhạc, nửa văn chương, từng ngày đều rực rỡ và rõ ràng. Liszt tiếp tục dự thính các buổi giảng triết học của giáo sư Svarich, và nếu không có việc gì khác, Charoline sẽ mặc nam trang đi cùng anh.

Những buổi đêm là dành cho cây đàn dương cầm và cây vĩ cầm. Khi Liszt chơi đàn, tiếng nhạc của anh luôn khiến cư dân trong thị trấn dừng lại lắng nghe bên khung cửa. Charoline thường mở toang hết cửa sổ trong phòng nhạc, để giai điệu lan xa hơn và rõ hơn.

Và đôi khi, cô sẽ cùng anh hòa tấu. Người đàn và người đệm, thay phiên nhau, cùng tạo nên khúc hòa âm dịu dàng và ăn ý nhất, bản nhạc đẹp nhất trong màn đêm của thị trấn nhỏ ấy.

Khi đám đông tản đi, cửa sổ được khép lại, rèm cửa buông xuống. Lúc ấy, Liszt luôn dành cho người yêu mình một bản nhạc mới – có khi chỉ là một khúc ngẫu hứng chan chứa yêu thương.

Khi cây đàn dương cầm vang lên dưới ngón tay anh, anh thường nhận lại một ánh mắt say đắm. Cô nghệ sĩ vĩ cầm ấy sẽ nhìn anh, bằng một cái nhìn sâu và nồng nàn, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng tan đi. Có khi cô sẽ nhẹ giọng trao đổi vài suy nghĩ về cách dẫn dắt giai điệu, có khi lại cầm vĩ cầm lên đối đáp anh bằng âm thanh. Đôi khi, cô chỉ đơn giản là tiến tới, hôn anh một cái, như một phần thưởng dành cho thiên tài mà cô yêu.

Nhưng thường thì, bản nhạc ấy chẳng bao giờ được đàn đến đoạn kết. Liszt không thể kháng cự ánh nhìn ấy. Chỉ một nhịp nghỉ, anh đã buông đàn, đứng dậy, vòng tay ôm lấy người đang ngồi trên ghế sofa – và bằng một nụ hôn nồng cháy, họ để đôi môi nói hộ trái tim.

Charoline hạnh phúc và thỏa mãn. Dù đôi lúc cô vẫn thấy trống trải vì phải rời xa những người bạn thân quen, nhưng việc tránh được những buổi tiệc tùng ồn ào vô tận, để cùng một tâm hồn cao quý và cô độc chia sẻ sự tĩnh lặng tuyệt đẹp này, mọi thứ đều như một bài thơ.

Liszt cũng vậy. Trong sự bình yên ấy, tâm hồn anh tìm được tiếng vọng. Giữa những va chạm và hòa quyện cùng cô, anh tìm thấy trong mình thứ âm nhạc và tình yêu thiêng liêng đã chôn giấu bấy lâu. Theo thời gian, những đam mê x*c th*t dần được thăng hoa, trở thành một mối gắn kết khắc cốt ghi tâm – âm thầm mà không thể tách rời.

Mọi nỗi lạc lõng, cuối cùng đều tìm thấy nơi trú ngụ trên trái tim của nhau.

Buổi hòa nhạc được tổ chức đúng hẹn dưới sự sắp xếp của Belloni. Những quý bà từng thờ ơ, thậm chí khinh miệt Liszt vì lời đồn anh bỏ trốn cùng tình nhân, nay khi nhìn thấy người nghệ sĩ rực rỡ trên sân khấu ấy, liền bị vẻ quyến rũ và khí chất của anh chinh phục. Họ ném lên sân khấu hoa và trang sức, ca ngợi anh tài hoa, thậm chí sẵn sàng bỏ ra khoản tiền lớn chỉ để được gặp riêng.

Căn phòng nhỏ nơi góc phố bắt đầu có những vị khách đặc biệt — những quý tộc Geneva đến thăm. Giống như ở Paris, Charoline lại chứng kiến tài năng xã giao thiên bẩm của người nghệ sĩ ấy. Cô ngạc nhiên đến bật cười, cảm thán rằng nếu không phải vì vốn ngôn ngữ còn hạn chế, anh hẳn có thể làm một nhà ngoại giao xuất sắc.

Dù câu khen pha chút châm chọc ấy có khiến Liszt hơi nhói lòng, nhưng tối đó anh đã "trả đũa" bằng một cơn sóng say đắm, khiến Charoline cuối cùng chỉ còn có thể th* d*c mà cười, gọi đó là "lời nói ngọt ngào của người yêu".

*

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc và làn sóng khách khứa cũng lắng xuống, cuộc sống của người nghệ sĩ lại trở về với nhịp điệu thong thả.

Chẳng khác gì trước, ngoại trừ việc Liszt ngày càng trăn trở nhiều hơn về nghệ thuật. Anh ghi lại những suy tưởng ấy thành bài luận "Về địa vị của người nghệ sĩ".

"Cải cách" – đó là tiếng gọi trong tâm hồn anh. Nghệ thuật, với Liszt, là tôn giáo; và anh là người truyền đạo, người khai sáng, tín đồ trung thành. Anh lớn tiếng đấu tranh cho quyền tự do của nghệ thuật, say mê và bền bỉ gửi đi từng bản thảo tràn đầy chữ viết mạnh mẽ và tự tin đến các tạp chí âm nhạc.

Không cần ai thúc giục, Liszt luôn tự buộc mình trở nên rực rỡ hơn.

Ngoài ra, anh còn nhận lời dạy dương cầm miễn phí tại Học viện Âm nhạc mới thành lập mùa đông năm đó, chỉ nhận thù lao khi dạy riêng.

Khác với những buổi dạy ở Paris, Charoline thấy anh nay dành trọn tâm huyết cho việc giảng dạy. Cô được thấy một Liszt khác: người biết khích lệ, biết phê bình, đôi khi còn biết châm biếm. Anh có hẳn một cuốn sổ nhỏ ghi chép chi tiết từng học sinh và nhận xét của mình.

Một ngày nọ, Charoline tình cờ lật xem và hứng thú đọc qua:

"Julie Hafar: Cảm thụ âm nhạc xuất sắc. Tay nhỏ, chơi rất tốt.

Amélie Caram: Ngón tay đẹp. Siêng năng, tập trung, thậm chí hơi thái quá. Có năng khiếu sư phạm.

Marie de Mélaier: Phương pháp kém (nếu có thể gọi là phương pháp). Quá nhiệt tình, tài năng tầm thường, tự mãn, kiểu cách. Vinh quang thuộc về Chúa, bình an cho người thiện lương.

Ida Mirigay: Nghệ sĩ ở Geneva. Lười biếng, tầm thường. Dáng ngồi dương cầm khá đúng mực.

Jenny Gambini: Đôi mắt rất đẹp."

Charoline cố nén tiếng cười, vai khẽ run như một nốt rung đáng yêu.

"Có chuyện gì vui thế, để anh xem nào." Liszt vòng tay ôm cô từ phía sau, dụi nhẹ vào cổ rồi nhìn xuống cuốn sổ. "À, sổ ghi chép của anh à?"

"Phải, cuốn sổ đáng yêu của anh đấy." Charoline mỉm cười, giọng khẽ lơi ra: "Franz thân yêu của em, những lời nhận xét này thật tuyệt."

"Có gì không ổn sao, tình yêu của anh?"

"Có chứ." Cô nheo mắt, hơi cúi người, giọng lẫn hơi thở mơ hồ: "Anh là nghệ sĩ dương cầm, để ý đến đôi tay của họ thì thôi đi... Nhưng tại sao cô Jenny này, anh chỉ ghi 'đôi mắt rất đẹp'? Có bí mật nào không muốn nói với em à, Franz?"

Liszt lập tức thẳng người, nghiêm như cây đàn cạnh đó.

"Chúa có thể làm chứng, trái tim anh vĩnh viễn thuộc về em." Rồi anh cười, ghé sát tai cô thì thầm: "Jenny chỉ là một bé gái sáu tuổi thôi, tình yêu của anh. Cô bé mới học dương cầm, anh chẳng biết khen gì ngoài việc có đôi mắt đẹp cả..."

Lời nói dừng lại, Charoline cũng thoáng sững người.

"Đôi mắt của cô bé ấy... có màu xám xanh, giống hệt em."

Hơi thở của anh lướt qua bên tai, mặt cô bất giác nóng bừng.

"Ôi, em yêu, em có biết anh vui thế nào không? Vì đến cả trẻ con anh cũng khiến em ghen, nhưng mà, thật ra anh rất thích con bé ấy, đáng yêu vô cùng. Anh quyết định mai sẽ thưởng cho nó vài viên kẹo."

Giọng anh vừa vui vừa dịu dàng. Charoline thoáng ngẩn ngơ — cô nghe ra, anh thật lòng thích đứa trẻ ấy.

"Franz... anh thích trẻ con lắm sao?" Cô khẽ hỏi.

"Thích chứ. Nếu là đứa trẻ thuộc về chúng ta, anh chắc chắn sẽ coi đó là thiên thần." Anh tựa đầu lên vai cô.

Trái tim cô chợt thắt lại. Cô nhanh chóng quay người, ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực để che đi biểu cảm thoáng qua.

"Sao vậy, em yêu? Lại xấu hổ à?"

Liszt khẽ cười, vuốt mái tóc mềm của cô, cằm tựa l*n đ*nh đầu, ánh mắt dịu dàng mà tràn đầy mãn nguyện.

"Cứ cho là vậy đi..." Cô thì thầm, giọng nhỏ như hơi thở.

"Cái gì gọi là 'cứ cho là vậy đi' chứ? Nói thật nhé, em yêu, em có nguyện ý cùng anh nuôi dưỡng một sinh linh nhỏ, mang trong mình dòng máu của cả hai ta không?"

"Có phải quý ngài nào đó quên mất rồi không, rằng đến giờ em vẫn chưa phải là phu nhân của quý ngài ấy? Hỏi một cô gái như vậy có phải hơi thất lễ không?"

"Tch tch, em yêu, có phải em đang ngầm nhắc anh nên cầu hôn sớm một chút không?"

"......"

Chuyện được lái sang hướng khác bằng một câu bông đùa.

Khi Liszt rời nhà đến học viện giảng dạy, Charoline ngồi thụp xuống sàn, không còn chút sức lực. Cô ôm lấy chính mình, vùi mặt vào đầu gối.

Franz à... câu hỏi ấy, anh nên đi hỏi Chúa.

Em hiểu rõ mà, dù em có nói rằng em đồng ý, thì Chúa cũng sẽ không cho phép đâu. Một người bị thời gian ngừng lại sao có thể mang trong mình mầm sống nhỏ bé và đáng yêu ấy chứ...

*

[Ghi chú trong sổ giảng dạy]

Những lời nhận xét được trích từ Tiểu sử Liszt. Theo ý kiến cá nhân, phần này khó mà xác thực, rất có thể chỉ là "sáng tạo văn học" của tác giả tiểu sử.

Còn chi tiết "đôi mắt" là phần thêm thắt riêng, trong bản gốc không hề đề cập.

Ngoài ra, các địa danh và tên người trong vài chương này có tham khảo tiểu sử thật, nhưng nội dung hoàn toàn khác.

*

[Tiểu kịch trường · Cuộc luận chiến No.1 Op.24]Phần 5

[044, Chủ thớt · Tôi đến để bóc tin siêu to khổng lồ đây!]

Bác ở trên viết khá lắm, nhưng câu đối của bác hình như có gì đó sai sai? Niêm luật đâu mất rồi?
À quên, lạc đề. Quay lại nào —

Nợ nần trả mãi bao giờ hết, không phải không trả, chỉ là chưa đến lúc. Chúng ta vui miệng bình người, sớm muộn gì cũng sẽ nếm thử niềm vui bị người bình.

Ngài Potato thân mến (Brahms), các nhận xét dành cho ngài cũng chẳng dễ nghe đâu.

Lalo từng nói về Brahms: "Dẫu có nhìn quanh tứ phía, ông ta vẫn chẳng nhận ra khuyết điểm của mình."

Tchaikovsky đánh giá Brahms: "Âm nhạc của Brahms là một vùng sa mạc hỗn loạn và trống rỗng."

Britten nói: "Để kiểm chứng xem mình có đánh giá sai không, tôi đàn đi đàn lại tác phẩm của ông ta — và mỗi lần đều nhận ra, hóa ra lần trước mình vẫn còn đánh giá quá cao ông ấy."

[044, Tiểu Ỷ]

"Nhìn quanh tứ phía" với "không phát hiện ra khuyết điểm" — hai cái đó có mối liên hệ logic nào không vậy? 

Các đại thần âm nhạc có cách nói chuyện thật khó hiểu mà cũng buồn cười.

[045, MAG]

Thật ra... câu nhận xét kia hơi đáng yêu ấy chứ.

Brahms đại thần có thực sự thích đảo mắt nhìn quanh không? Tưởng tượng cảnh ông ấy với bộ râu rậm rạp, liếc trước ngó sau...

Thôi xong, lệch mất điểm mê rồi QAQ.

[046, Người qua đường Giáp]

Nhận xét của đại thần Tchaikovsky thật là thẳng thắn! Không hề giống những bản nhạc mộng mị của ông chút nào.

Câu ví von ngắn ngủi mà đâm thẳng tim 2333.

[047, eternity]

"Sa mạc hỗn loạn và trống rỗng" — hahaha, chẳng khác nào nói âm nhạc của Brahms vừa rối vừa rỗng tuếch.

Tôi thích cả hai ông, nhưng thôi, vẫn phải thắp nến cho ngài Potato.

[048, Em bé mơ mộng]

Chỉ mình tôi thấy câu của Britten giống một nhát dao đâm thẳng không? Cái kiểu "nghi ngờ rồi xác nhận" ấy, đúng là đòn chí mạng!

[049, Mặc Cú Cú Tử]

Cho tôi chung chiếu luôn. Câu đó thật sự chí mạng.

Tưởng tượng cảnh Britten mặt mày đầy nghi hoặc, chơi đi chơi lại bản của ngài Potato, rồi mỗi lần lại càng tuyệt vọng hơn...

 Xin lỗi, tôi cười ra tiếng rồi 

[050, Chủ thớt · Tôi đến để bóc tin siêu to khổng lồ đây!]

Được rồi, được rồi, tôi tung nốt quả cuối. Hôm nay tôi phơi hết bí mật của các đại thần, chắc sắp bị họ "mời uống trà" rồi!

Giờ hãy chuyển tầm mắt sang nước Nga — nơi có một ban phái rất đặc biệt: Ngũ Nhân Bang (The Mighty Handful).

Có lẽ nhiều người không biết rõ họ, nhưng mỗi người đều có câu chuyện riêng. Đặc biệt là... chẳng ai trong số họ làm nghề nhạc sĩ chính thống cả. Họ chỉ tụ lại vì đam mê âm nhạc.

Vậy mà năm người ấy vẫn khắc tên mình vào lịch sử. Dĩ nhiên, những lời phê phán cũng chẳng ít.

Tchaikovsky từng nói về Borodin: "Nếu không ai giúp, ông ta chẳng viết nổi một dòng nhạc."

Rimsky-Korsakov thì phán về Balakirev, Borodin, Cui và Mussorgsky: "Kỹ thuật yếu kém, Balakirev viết chẳng được bao nhiêu; Borodin, viết khó khăn; Cui, lộn xộn sướt mướt; Mussorgsky, hỗn loạn và vô nghĩa."

*

[051, Kẻ độc hành ^]

Đúng là đồng chí Tchaikovsky, lúc nào cũng thẳng như đường đạn.

Phong cách đánh giá đơn giản, dứt khoát, rất... Nga.

*

[052, Tử Tịch]

Ơ, tôi hơi không hiểu. "Không ai giúp thì viết không nổi" là sao? Ý nói ông ấy có người viết hộ à?

*

[053, Y Nhân Quỳ]

Để tôi giải thích chút nhé: Borodin thật ra nổi tiếng hơn ở lĩnh vực hóa học hữu cơ. Có cả "phản ứng ngưng tụ aldol–aldehyde" mang tên ông ấy đấy. Mendeleev từng nói, "Ông ấy là nhà hóa học vĩ đại nhất nước Nga."

Borodin ngày ngày làm việc trong phòng thí nghiệm, yêu thương các ống nghiệm và dung dịch của mình hơn bất cứ thứ gì. Chỉ đến cuối tuần, ông mới tạm gác hóa học sang một bên — ngày đó dành cho âm nhạc.

Hiểu rồi chứ? Vì sao lại nói "không ai giúp thì chẳng viết nổi một dòng"?

[054, James]

Chuẩn luôn. Thí nghiệm hóa học và sáng tác nhạc đều thú vị cả, chỉ là hóa học vui hơn một chút 2333.

Còn câu "viết nhạc khó khăn" kia là vì ông ấy thực sự không có nhiều thời gian để viết!

*

[055, Tên khó quá nghĩ hoài không ra]

Các vị đại thần đúng là đỉnh của đỉnh.

Một người học toán, một người làm hóa, một người kỹ sư quân sự, một người lính cận vệ hoàng gia...

Giới hạn của nhân loại thật sự nằm ngoài tầm với của chúng ta. Quỳ phục.