Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1220

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1220 :Người thức tỉnh và người sống sót (2)
Giang Khải suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Không nói chuyện còn tốt, tùy tiện trò chuyện như thế liền gặp được hai nhóm người thực lực nghịch thiên.
“Thực lực của bọn họ đã cường đại như thế, vì sao lúc Giang Trung thành bị tập kích, bọn họ lại không ra tay?” Giang Khải hỏi.
“Rất đơn giản, bọn họ là lực lượng nòng cốt nhất của quốc gia, cũng như người thức tỉnh Hoa Hạ là lực lượng khiến Cuồng nhiệt giả, liên minh Quỷ dị kiêng dè nhất.” “Hành tung của bọn họ đều được bảo mật cao độ, nếu không để Cuồng nhiệt giả và liên minh Quỷ dị biết hành tung của bọn họ sẽ sắp đặt ra sự công kích càng hung mãnh hơn, đến lúc đó không chỉ đơn giản là tổn thất một Giang Trung thành.” Tuy Giang Khải rất phản cảm với lý do này nhưng cũng không thể không thừa nhận sự sắp xếp của quân đội có đạo lý của bọn họ.
Cũng như trận chiến ở Giang Trung thành, Chiến Thần điện đã từng hạ lệnh rút lui, là người quyết định cao nhất có đôi khi không thể không áp dụng cách bỏ xe giữ tướng này.
Tốc độ nhạt đi của hư ảnh lão nhân lại nhanh hơn lần trước, xem ra năng lượng của hắn ta đã càng ngày càng ít.
“Giang Khải, lần sau ta xuất hiện chắc sẽ là lần xuất hiện cuối cùng, con đường của ngươi còn rất dài, thế giới này còn có rất nhiều sự vật mà ngươi chưa từng tiếp xúc, nhớ đừng chủ quan!” “Vâng, tiền bối!” Tiền bối nói xong, hư ảnh tan rã, biến mất không thấy gì nữa.
Giang Khải nhìn huy chương Hoa Hạ chi ưng trong tay, còn có một chuyện khác đáng chú ý.
Quân đội dùng đá nguyên thần chế tạo tấm huy chương này, rốt cuộc là cố ý làm ra hay chỉ là trùng hợp?
Trên tay quân đội còn có đá nguyên thần không?
Cũng như người thần bí buôn bán tin tức trong ngõ tối đã nói, biết càng nhiều sẽ càng mơ hồ, sau khi nói chuyện với tiền bối, Giang Khải lại chìm trong suy nghĩ.
Sau khi đột phá cấp nhân thần có thể kéo dài thọ mệnh? Đây không phải năng lực mà nhân loại tha thiết ước mơ sao?
Người thức tỉnh, người sống sót, rốt cuộc thực lực của bọn họ khủng bố đến mức nào?
Lại nói, Thường Tư Diêu từng nhắc đến việc huyết mạch gì đó với hắn, có phải nàng cũng là người thức tỉnh không… Chắc không phải, thực lực của tên kia còn chưa tới mức độ nghịch thiên như thế.
“Tư Diêu…” Nghĩ đến bạn gái của mình, Giang Khải cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn đã giao Thường Tư Diêu cho Đông Ly gần một năm, hắn cũng không có thời gian quay về tìm nàng.
Suy đi nghĩ lại, Giang Khải vẫn quyết định đến di tích Thần tử vong xem trước, dù sao trên người hắn còn có hiệu quả Lạc hậu tử vong, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sáng sớm hôm sau, Giang Khải lại tiến về khu vực quân đội.
Quân đội đã bắt đầu tiến hành khen ngợi cho đội ngũ và người có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến Giang Trung thành.
Sau khi Tô Lam Lam thấy Giang Khải cũng vội vã chạy tới.
“Này, ta đang muốn đi tìm ngươi đây!” Tô Lam Lam nói, “Đi theo ta!” “Làm gì?” Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Tô Lam Lam.
“Lần này luận công ban thưởng, đám người Long Tinh, Đường Thái Ngưng nhất trí cho rằng ngươi là công đầu, ngoài ra cấp trên cũng chuẩn bị chính thức trao tặng danh hiệu Hoa Hạ chi ưng cho ngươi!” Giang Khải hỏi, “Phần thưởng công đầu là gì?” “Ngươi tự hỏi Đổng soái đi!” “Đổng soái tới?” “Ừ!” Tô Lam Lam nói xong liền kéo Giang Khải đi vào trong ký túc xá.
Không lâu sau hai người đi tới văn phòng Vệ Ưng, đứng trước phòng làm việc của Vệ Ưng, Giang Khải chậm chạp không tỉnh táo lại.
Tô Lam Lam thở dài một hơi, sau khi ổn định tâm trạng mới gõ cửa, “Đổng soái, Giang Khải tới.” “Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc.
Lúc Giang Khải đẩy cửa đi vào thấy Đổng soái đang nhẹ vỗ về một tấm hình cũ trong phòng làm việc của Vệ Ưng.
Trước kia Giang Khải chưa từng thấy tấm hình này, lúc này mới thấy năm người trong hình lần lượt là Đổng soái, Vệ Ưng, Hoa thần, La thần và một nam tử khác.
Đổng soái ngẩng đầu, đôi mắt hơi đỏ, sau khi thấy Giang Khải lại thở dài một tiếng, “Lão Vệ đã nói cho ngươi biết trước kia chúng ta là một tiểu đội chưa.” “Hình như từng nhắc đến.” Đổng soái gật đầu, ôm tấm hình vào trong ngực, sau đó giữ vững tinh thần mỉm cười nhìn về phía Giang Khải, “Không nói những thứ này nữa, đúng, muốn phần thưởng gì? Nếu không lại cho ngươi mấy căn biệt thự Tĩnh Tâm hồ?” “Đổng soái, ta cần nhiều biệt thự như vậy làm gì?” Giang Khải bất đắc dĩ nói, “Trước kia có ca và muội ta ở đây, ta liền nghĩ chuẩn bị mấy căn cho bọn họ, hiện tại bọn họ đều không ở đây, mấy căn biệt thự cũng trống không.” “Vậy ngươi muốn cái gì?” Đổng soái hơi hăng hái nhìn Giang Khải, “Đây chính là một công lớn, chỉ là ngươi không phải người của quân đội chúng ta, nếu là vậy thì ta có thể nói với người phụ trách một chút, trực tiếp giao Giang Trung thành cho ngươi!” Giang Khải lắc đầu nói, “E rằng ta không có năng lực làm việc như Lộ đại ca, Lộ đại ca mới là đối tượng tốt nhất.” “Đổng soái, ta muốn tham gia một hành động.” “Hành động gì?” “Hành động thăm dò di tích Thần tử vong.” Giang Khải nói thẳng vào chủ đề.