Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 964

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 964 :Vinh quang của ngươi
Trong quá trình đổi mới vô hạn này, thời hạn giao dịch vượt mức quy định cũng được đổi mới.
Trừ đi thời gian luyện cấp hai tháng ở vùng đất dã thú, bây giờ Giang Khải còn mười tháng để trả hết khoản tiền lớn này.
“Mỗi ngày một trận, bách thắng cũng cần một trăm ngày, ta nhất định phải thành công trong một lần mới được!” Giang Khải tính toán trong lòng.
“Lại nói, sau khi Tu la kính tiến giai thành Ma la cảnh lại có đẳng cấp cao hơn Vòng quay vận mệnh, nói rõ ở giai đoạn Siêu phàm ta nhất định phải tìm được càng nhiều Chủ thần bài hơn!” Điều đáng nhắc đến là, lần này tiểu hỗn cầu cũng không cùng tiến vào ngược lao với Giang Khải, Giang Khải cũng không biết trong quá trình tuyền tống này tiểu gia hỏa kia đã đi đâu.
6 giờ 50 phút, Giang Khải nhận được nhắc nhở của hệ thống.
[1 phút sau tất cả người chơi tham gia Vĩnh hằng khốn thú ngược lao sẽ bị truyền tống đến khu chuẩn bị chiến đấu của bản quốc. 】 Giang Khải thấy Dương Quân muốn đứng lên, vội vàng tiến lên đỡ hắn ta.
Dương Quân khoác một tay lên vai Giang Khải, mượn lực đứng lên, hắn ta nhìn Giang Khải, nói, “Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa? Nhớ kỹ, có thể thắng thì cố gắng đừng bị thương, không thể thắng cũng đừng để bị thương quá nhiều, hiệu quả trị liệu ở chỗ này rất kém, một khi bị thương sẽ tuần hoàn ác tính, không còn thời gian xoay sở!” Giang Khải nhẹ gật đầu.
Dương Quân nhìn Giang Khải, đột nhiên nở nụ cười, “Có hy vong luôn tốt, nhưng dù thua cũng phải kiên trì tiến lên, ở nơi đây nhục thể sẽ không tử vong nhưng tâm sẽ! Đau thương khiến tâm chết, nhất định phải tin tưởng tương lai sẽ có người cứu chúng ta ra ngoài, nếu không ai còn chịu đựng được!” Giang Khải không nói gì nữa, hiện tại trong lòng hắn chỉ quan tâm tình huống của lão Vệ.
Một lát sau, trong địa lao lóe lên một tia sáng trắng, ngay sau đó Giang Khải và Dương Quân đã tới nơi được gọi là khu vực chuẩn bị chiến đấu.
Cuối cùng nơi này có thể thấy được ánh nắng, tia sáng chiếu xuyên qua khe cửa gỗ to lớn cao mười mấy mét ở phía trước, chiếu sáng khu chuẩn bị chiến đấu.
Lúc Giang Khải thấy các lão binh chuẩn bị chiến đấu ở đâu, trong lòng đột nhiên siết chặt.
Nhưng lão binh ở đây gần như mỗi người đều mình đầy thương tích, quần áo không tử tế, trên người bọn họ có đủ loại tàn tật, rất nhiều người căn bản không có cách đứng lên, chỉ co quắp ngồi dưới đất.
Nếu không tận mắt thấy, ai có thể ngờ những lão binh từng trải qua chiến trường, những công thần đã có cống hiến nổi bật lại rơi vào cấp độ này!
Ngược lại lại tàn phá những người từng là công thần, những vị tướng long hổ cương cân thiết cốt đến trình độ này!
Giang Khải không khỏi siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt của hắn đầy lo lắng đảo qua đám người, cuối cùng thấy một bóng dáng quen thuộc ở một ngóc ngách.
Có lẽ đã không thể dùng “quen thuộc” để hình dung, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Ưng, Giang Khải lập tức nhận ra hắn ta.
Lúc này, hốc mắt Vệ Ưng máu thịt be bét, nát thành một mảnh, bả vai phải xuất hiện một vết thương thấy mà giật mình bao trùm toàn bộ vai phải, toàn bộ cánh tay phải đã không thấy, dường như bị một loại dã thú nào đó cắn một cái, mạnh mẽ xé rách.
Cánh tay trái phải đều bị chặt đứt, vết cắt gọn gàng, chắc bị vũ khí sắc bén chặt đứt.
Hai chân bị cắt rất cao, vết thương hiện ra màu tím đen.
Ở trước ngực, sau lưng, bụng, phần eo của Vệ Ưng đều là vết thương đếm không hết, sinh mủ nghiêm trọng…
Thấy cảnh này, đôi mắt Giang Khải ẩm ướt, hắn cắn chặt môi lao tới.
Đi đến trước mặt Vệ Ưng, Giang Khải nghẹn ngào nói, “Lão, lão Vệ…” Đôi mắt lão Vệ đã không cách nào nhìn người tới, lúc nghe được giọng nói của Giang Khải, hắn ta khẽ nhíu mày một lúc, sau đó lại lắc đầu, “Ha ha ha ha, rốt cuộc ta đang suy nghĩ cái gì, lại nghe được giọng của tiểu tử kia.” “Tiểu Khải, hy vọng ngươi vĩnh viễn không thấy được dáng vẻ hiện tại của ta, nếu không ngươi chắc chắn sẽ cười ta già không còn dùng được…” Giang Khải đã không nhịn được rơi nước mắt, “Lão Vệ, là ta! Là ta! Ta là Giang Khải!” Vệ Ưng đột nhiên nhíu mày, nghiêng đầu, cẩn thận nghe hướng giọng nói truyền đến, “Tiểu Khải, ngươi, sao ngươi lại ở đây!” “Không đúng, rõ ràng ta đã dặn bọn họ không được nói cho ngươi biết! Hơn nữa, ta cũng từ chối yêu cầu thay thế ta của tất cả mọi người!” Giang Khải khóc không thành tiếng, còn nhớ lúc lão Vệ bảo vệ mình, hắn đứng ở sau lưng lại cảm giác được vô cùng an toàn.
Nhưng bây giờ lão Vệ lại biến thành dáng vẻ này!
Bất lực, cô độc, tuyệt vọng…
“Lão Vệ, không phải lỗi của bọn họ, là Hoàng Vĩ nói cho ta biết.” Giang Khải nức nở nói.
“Hoàng Vĩ… Giang Khải, sao đến bây giờ ngươi còn xúc động như vậy! Hoàng Vĩ là ai, ngươi còn không biết sao! Hắn có mục đích gì, ngươi còn chưa rõ sao!” “Hắn chỉ muốn ngươi đến ngược lao chịu chết! Hụ khụ khụ khụ… Ngươi, ngươi thật sự chọc ta tức chết!” Vệ Ưng đã gấp đến mức ho khan, phun ra từng ngụm máu tươi.