Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1212

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1212 :Trấn quốc chi hổ
Đáng tiếc, nếu không phải tất cả mọi việc đều chờ đến khi Giang Khải chuẩn bị ổn thỏa mới xảy ra, thể lực của hắn tiêu hao rất lớn, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.
Nhưng đúng lúc này mấy chục bóng người giết ra từ sau lưng, nhanh chóng đuổi theo Giang Khải.
“Mở đường giúp Giang Khải!” Tổ trưởng Lạc Văn tổ Huyền Vũ quát to một tiếng.
Giang Khải quay đầu nhìn lại, trong ba nhóm người đến có người mà hắn quen biết, một người là đám người Đường Thái Ngưng tổ Chu Tước, một người là đám người Lạc Văn tổ Huyền Vũ, còn có một tổ là tổ Bạch Hổ.
Không cần phải nói, thực lực của một đội ngũ khác tương đương với bọn họ chắc chắn là Huyền Vũ.
Tổ Tứ thần thú Hoa Hạ giết ra khỏi trùng vậy, ngăn xung quanh Giang Khải, liều chết giết ra một đường máu cho Giang Khải.
Phải biết rằng, một mình giết vào trận địa địch đã là chuyện một đi không thể trở lại, những người này đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh ở đây!
Đối mặt với thú quân mạnh mẽ đến vô tận, tổ Tứ thú thần đã dốc hết sức nhưng cũng tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng đúng lúc này Giang Khải đã thấy được một dã thú toàn thân huyết hồng ở trong thú quân.
Dã thú này cao bảy tám mét, dáng người được tính là khá nhỏ trong đám Thú Thần, đầu hiện ra hình tam giác, đỉnh đầu mọc một cặp sừng thú, thân thể tương tự với nhân loại, cả người phủ kín đường cong cơ bắp màu đỏ.
Thú Thần cũng được tiến hóa ra từ sinh vật trước kia, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo đặc điểm động vật trước kia, nhưng hình thái của Thú Thần này càng giống một ác ma, không tồn tại trong đồ giám động vật của thế giới cũ.
Lúc này, đôi mắt huyết hồng của Thú Thần kia đang nhìn chằm chằm vào Giang Khải, khác với những Thú Thần khác, ánh mắt lạnh lùng như có được trí tuệ cực cao.
Mấu chốt nhất là, nó nắm trong tay Thiên nguyên kiếm đã đánh giết Vệ Ưng!
“Là nó!” Giang Khải đã xác định Thú Thần kia chính là thủ lĩnh thú triều lần này!
Những người khác cũng chú ý đến Thú Thần đặc biệt kia.
Đường Thái Ngưng đẩy lùi bốn năm con Thú Thần trước mắt, rống to với Giang Khải, “Giang Khải, mau giết nó!” Tổ Tứ thần thú đã sắp không chống đỡ nổi nữa!
Giang Khải lập tức khẽ quát một tiếng, lấy Nguyệt hạ tiên tung kiếm giết ra một đường máu, xông ra khỏi vòng vây, giết tới trước mặt Thú Thần kia.
“Truy mệnh!” Mấy chục thanh Truy mệnh bắn về phía Thú Thần kia.
“Địa ngục môn!” Thú Thần này chỉ thản nhiên nói một tiếng, một tay chống lên hình thành một khí thuẫn màu đỏ trước mặt, dùng Truy mệnh ngăn cản.
Thấy cảnh này, trong lòng tất cả mọi người giật mình.
Công kích của Giang Khải bổ sung công kích chân khí, công kích hỏa diễm, công kích nguyên thần, Thú Thần bình thường cũng không đỡ nổi, nhưng Thú Thần này lại chỉ dùng một chiêu đã đỡ được công kích của hơn năm mươi thanh Truy mệnh!
Ánh mắt Thú Thần này vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Khải, cho đến khi ánh mắt thấy mấy tấm huy chương ở trước ngực Giang Khải.
Dưới Hoa Hạ chi ưng là huy chương Chiến Thần của Giang Khải.
Chiến Thần hai sao Giang Trung thành, tiểu đội Xích Viêm!
“Tiểu đội Xích Viêm…” Thú Thần này hơi híp mắt lại.
“Tên quen thuộc cỡ nào, đúng, đó là tiểu đội Chiến Thần do một tay ta tạo dựng lên…” Cả người Giang Khải như bị điện giật, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thú Thần dị tinh trước mặt.
Thú Thần này, chẳng lẽ cũng là… Lão đội trưởng tiểu đội Xích Viêm trong truyền thuyết?!
Không chỉ có Giang Khải, ngay cả những người khác của tổ tứ thần thú cũng ngây ngẩn cả người.
Một thanh niên Long tổ không thể tưởng tượng nổi nhìn sinh vật đã hoàn toàn không nhìn ra hình người này, trợn to mắt, nói, “Giang Trung có hai chủ tướng, Vệ Ưng Hoa Hạ chi ưng, Liêm Hổ Trấn quốc chi hổ!” Người này cũng là người nổi danh cùng với Vệ Ưng lúc trước, Trấn quốc chi hổ uy chấn Thú Thần, người sáng lập tiểu đội Xích Viêm, Liêm Hổ!
Liêm Hổ hừ lạnh một tiếng, “Trấn quốc chi hổ? Lúc trước ta đã từng kiên định tin tưởng chúng ta có thể bách chiến bách thắng, nhưng sau này ta mới hiểu được lúc trước mình ngây thơ đến mức nào.” “Đối mặt với lực lượng chân chính, niềm tin không chịu nổi một kích!” “Ta thấy xấu hổ vì sự ngu xuẩn trước kia, cũng thấy hối hận vì từng sáng tạo ra Xích Viêm, những thứ đã qua đều là sự sỉ nhục với ta!” “Vệ Ưng giữ vững được nhiều năm như vậy, kết quả sau cùng lại là thế nào?” Liêm Hổ không ngừng lắc đầu, sau đó nhìn về phía Giang Khải, “Nhưng ngươi lại khiến ta hơi bất ngờ.” “Lấy thuộc tính hiện tại của ngươi chắc có hy vọng đột phá cực hạn của phàm nhân, nhưng có lẽ ngươi còn chưa biết dù có đột phá cực hạn phàm nhân, ở trước mặt những sự tồn tại kia vẫn nhỏ bé như sâu kiến.” “Cuối cùng sự theo đuổi cả đời chúng ta chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.” Giang Khải nhìn chằm chằm Thú Thần trước mắt, “Ngươi đã từng là nhân loại, tại sao phải chỉ huy Thú Thần hủy diệt thành thị nhân loại?” “Nhân loại? Ngươi thấy nhân loại nào giống ta không?” Liêm Hổ cười lạnh nói, “Ta và ngươi không cùng một loại tồn tại!”