Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1049
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1049 :Chiba Nosora
“Hội trưởng, ổn định, ở Hoa Hạ một khối Ma lệ thiết quáng tinh phẩm có kích cỡ như vậy cũng có giá khoảng 28 ngàn.” “ĐM, chênh lệch nhiều như vậy?” “Hình như sản lượng Ma lệ thiết quáng bên bọn họ rất cao, hôm nay đã là viên thứ tư bán ra, giá thị trường của bọn họ khoảng một vạn.” “Bán được cho chúng ta, bọn họ kiếm lớn hơn hai ngàn, chúng ta kiếm lời hơn 16 ngàn!” Đinh Kiếm nói, “Nhưng chắc chắn phải bán ra nhanh, sau này có nhiều công hội đầu cơ trục lợi, hai bên thị trường chắc chắn sẽ từng bước cân bằng.” “Thời gian đầu dễ kiếm tiền, đến sau này xem ai có thể làm lớn làm mạnh trước.” Giang Khải cái hiểu cái không gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi được trích bao nhiêu phần trăm?” Giang Khải tò mò hỏi.
“Thi Thi tỷ rất hào phóng với chúng ta, lợi nhuận 20%.” Đinh Kiếm nói, “Nhưng không phải một mình ta, bên kia có Lưu Sướng, Lý Nhiên, còn có Trương Hoa phụ trách kiểm tra, Thẩm Đan Đan phụ trách kiểm tra giá thị trường Đảo quốc, năm người chúng ta là một đoàn đội tiêu thụ.” Giang Khải trợn to mắt, hắn tưởng Hà Thi Thi chỉ đến xây dựng trú điểm, không ngờ trước khi khai trương Hà Thi Thi đã làm nhiều việc như vậy.
Đoàn đội tiêu thụ Đinh Kiếm, ba người tiêu thụ, hai người giúp đỡ, người tư vấn đã xếp thành hàng dài.
Giang Khải cũng hơi dao động, nếu không thì đừng đi đánh quái nữa, buôn bán ở trú điểm một thời gian, trích phần trăm cũng không ít!
Người công hội khác còn cần huấn luyện nghiệp vụ, một số công hội đã khai trương, lúc tư vấn khách hàng thì bọn họ còn cần kiểm tra tin tức, người bên Chủ Thần đứng trước quầy, lại một người chuyên nghiệp hơn một người.
Chính vì chuyên nghiệp, nên khách hàng bên Chủ Thần càng ngày càng nhiều.
Theo tình huống như vậy, thu nhập kinh tế của Chủ Thần công hội khá khả quan.
Triệu Thiết Toàn và Giang Khải đứng ở cửa ra vào, hài lòng nhìn đại sảnh đông nghẹt khách hàng, đều gật đầu than thở.
“Sau này tất cả mọi người có tiền, có tiền là được rồi…” Triệu Thiết Toàn và Giang Khải đồng thanh nói.
“Mua trang bị kỹ năng.” “Trả tiền ta.” Một khắc cuối cùng, hai người xuất hiện sự khác biệt.
Giang Khải nhíu mày nhìn về phía Triệu Thiết Toàn, “Đúng rồi lão Triệu, ngươi nợ ta…” “Khụ khụ, trận đầu, Chủ Thần và Đảo quốc đánh một trận, ta đã liều chết đánh giết Matsumoto!” Triệu Thiết Toàn đột nhiên xê dịch, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Giang Khải hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục nói, “Ngươi thiếu nợ ta…” “Lúc ấy, thực lực của ta rơi vào thế yếu tuyệt đối, căn bản không có hy vọng chiến thắng nhưng trong lòng ta hiểu rõ, ta nhất định phải thắng trận chiến đầu tiên, vì ta đại diện cho Chủ Thần!” “Hội trưởng Chủ Thần công hội là ai? Chiến Thần Hoa Hạ bất bại bất tử bất diệt, Giang Khải! Sao ta có thể thua! Sao ta có thể làm mất mặt hội trưởng! Dù ta chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể chịu, ta cũng phải thắng!” Giang Khải đỡ trán, cúi đầu thở dài một hơi.
Lời nói đã nói đến mức này, hôm nay chắc chắn không có cách nào đòi tiền.
Trú điểm Chủ Thần, tình hình buôn bán tốt đẹp, cũng không có ai đến quấy rối, Giang Khải suy nghĩ mình cũng đến lúc quay về kiếm tiền rồi.
Tuy thu nhập tiêu thụ khả quan nhưng khoảng cách đến 3000 ức còn kém quá xa, huống chi hắn căn bản không có năng lực làm người tiêu thụ.
Trước kia việc phân biệt khoáng thạch đều dựa vào Nguyễn Ngữ, chính hắn có thể không cần nhận thức thì không nhận thức.
Khoáng thạch, đạo cụ, tư nguyên trong Quỷ Tinh có ngàn vạn, hắn đâu thể nhớ rõ.
Ngoài ra, túi thẻ bán đồ của hắn còn ở chỗ Vong Trần, Vong Trần cũng cần ba bốn ngày để quay lại trú điểm, mình chắc chắn không đợi được.
Ngay lúc Giang Khải đẩy ra Triệu Thiết Toàn líu lo không ngừng, chuẩn bị rời đi, Đinh Kiếm lo lắng chạy tới gọi Giang Khải lại.
“Hội trưởng! Ngươi đến đây một chút!” “Hả? Ta?” Giang Khải hơi ngạc nhiên.
“Chắc phó hội trưởng đang bàn giao dịch lớn, hiện tại không có thời gian, ngươi đến đây xem giúp ta chút!” Đinh Kiếm tỏ vẻ gấp gáp, “Có người bán đồ vật, ta không đánh giá được.” “Ngươi cũng không đánh giá được, ta càng không đánh giá được.” Giang Khải vẫn tự hiểu rõ.
“Không phải, đồ của hắn khá đặc thù, tóm lại ngươi đến xem chút đi.” Trong sự kiên trì của Đinh Kiếm, Giang Khải cũng chỉ có thể đi theo.
Người bán là một người Đảo quốc khoảng bốn mươi tuổi, bên hông vác hai thanh kiếm, có thể là chức nghiệp Kiếm khách.
Vẻ mặt hắn ta rất nghiêm túc, vẻ mặt kiêu căng, nhưng lúc hắn ta thấy Giang Khải đến, biểu cảm hơi có vẻ căng thẳng, thân thể không khỏi lùi lại nửa bước.
Lần này tiếng xấu của Giang Khải đã hoàn toàn truyền ra ở Đảo quốc.
“Vị tiên sinh này, đây là hội trưởng của chúng ta, ngươi muốn bán đồ có thể cho hắn xem.” Người kia không tự chủ được thu lại cái cằm đang hất lên, giọng nói cũng thấp hơn nhiều, “Ta biết hắn, Địa diễm diêm vương, ác ma giết người không chớp mắt…” Giang Khải hít vào một hơi, khá lắm, danh tiếng của mình đã kém đến trình độ này.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, hội trưởng chúng ta là người rất tốt, lại nói mở cửa làm ăn, vào cửa đều là khách.” Đinh Kiếm vội vàng hòa giải.
Người kia hừ lạnh một tiếng, “Cũng đúng.”
“Đúng rồi, ngươi được trích bao nhiêu phần trăm?” Giang Khải tò mò hỏi.
“Thi Thi tỷ rất hào phóng với chúng ta, lợi nhuận 20%.” Đinh Kiếm nói, “Nhưng không phải một mình ta, bên kia có Lưu Sướng, Lý Nhiên, còn có Trương Hoa phụ trách kiểm tra, Thẩm Đan Đan phụ trách kiểm tra giá thị trường Đảo quốc, năm người chúng ta là một đoàn đội tiêu thụ.” Giang Khải trợn to mắt, hắn tưởng Hà Thi Thi chỉ đến xây dựng trú điểm, không ngờ trước khi khai trương Hà Thi Thi đã làm nhiều việc như vậy.
Đoàn đội tiêu thụ Đinh Kiếm, ba người tiêu thụ, hai người giúp đỡ, người tư vấn đã xếp thành hàng dài.
Giang Khải cũng hơi dao động, nếu không thì đừng đi đánh quái nữa, buôn bán ở trú điểm một thời gian, trích phần trăm cũng không ít!
Người công hội khác còn cần huấn luyện nghiệp vụ, một số công hội đã khai trương, lúc tư vấn khách hàng thì bọn họ còn cần kiểm tra tin tức, người bên Chủ Thần đứng trước quầy, lại một người chuyên nghiệp hơn một người.
Chính vì chuyên nghiệp, nên khách hàng bên Chủ Thần càng ngày càng nhiều.
Theo tình huống như vậy, thu nhập kinh tế của Chủ Thần công hội khá khả quan.
Triệu Thiết Toàn và Giang Khải đứng ở cửa ra vào, hài lòng nhìn đại sảnh đông nghẹt khách hàng, đều gật đầu than thở.
“Sau này tất cả mọi người có tiền, có tiền là được rồi…” Triệu Thiết Toàn và Giang Khải đồng thanh nói.
“Mua trang bị kỹ năng.” “Trả tiền ta.” Một khắc cuối cùng, hai người xuất hiện sự khác biệt.
Giang Khải nhíu mày nhìn về phía Triệu Thiết Toàn, “Đúng rồi lão Triệu, ngươi nợ ta…” “Khụ khụ, trận đầu, Chủ Thần và Đảo quốc đánh một trận, ta đã liều chết đánh giết Matsumoto!” Triệu Thiết Toàn đột nhiên xê dịch, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Giang Khải hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục nói, “Ngươi thiếu nợ ta…” “Lúc ấy, thực lực của ta rơi vào thế yếu tuyệt đối, căn bản không có hy vọng chiến thắng nhưng trong lòng ta hiểu rõ, ta nhất định phải thắng trận chiến đầu tiên, vì ta đại diện cho Chủ Thần!” “Hội trưởng Chủ Thần công hội là ai? Chiến Thần Hoa Hạ bất bại bất tử bất diệt, Giang Khải! Sao ta có thể thua! Sao ta có thể làm mất mặt hội trưởng! Dù ta chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể chịu, ta cũng phải thắng!” Giang Khải đỡ trán, cúi đầu thở dài một hơi.
Lời nói đã nói đến mức này, hôm nay chắc chắn không có cách nào đòi tiền.
Trú điểm Chủ Thần, tình hình buôn bán tốt đẹp, cũng không có ai đến quấy rối, Giang Khải suy nghĩ mình cũng đến lúc quay về kiếm tiền rồi.
Tuy thu nhập tiêu thụ khả quan nhưng khoảng cách đến 3000 ức còn kém quá xa, huống chi hắn căn bản không có năng lực làm người tiêu thụ.
Trước kia việc phân biệt khoáng thạch đều dựa vào Nguyễn Ngữ, chính hắn có thể không cần nhận thức thì không nhận thức.
Khoáng thạch, đạo cụ, tư nguyên trong Quỷ Tinh có ngàn vạn, hắn đâu thể nhớ rõ.
Ngoài ra, túi thẻ bán đồ của hắn còn ở chỗ Vong Trần, Vong Trần cũng cần ba bốn ngày để quay lại trú điểm, mình chắc chắn không đợi được.
Ngay lúc Giang Khải đẩy ra Triệu Thiết Toàn líu lo không ngừng, chuẩn bị rời đi, Đinh Kiếm lo lắng chạy tới gọi Giang Khải lại.
“Hội trưởng! Ngươi đến đây một chút!” “Hả? Ta?” Giang Khải hơi ngạc nhiên.
“Chắc phó hội trưởng đang bàn giao dịch lớn, hiện tại không có thời gian, ngươi đến đây xem giúp ta chút!” Đinh Kiếm tỏ vẻ gấp gáp, “Có người bán đồ vật, ta không đánh giá được.” “Ngươi cũng không đánh giá được, ta càng không đánh giá được.” Giang Khải vẫn tự hiểu rõ.
“Không phải, đồ của hắn khá đặc thù, tóm lại ngươi đến xem chút đi.” Trong sự kiên trì của Đinh Kiếm, Giang Khải cũng chỉ có thể đi theo.
Người bán là một người Đảo quốc khoảng bốn mươi tuổi, bên hông vác hai thanh kiếm, có thể là chức nghiệp Kiếm khách.
Vẻ mặt hắn ta rất nghiêm túc, vẻ mặt kiêu căng, nhưng lúc hắn ta thấy Giang Khải đến, biểu cảm hơi có vẻ căng thẳng, thân thể không khỏi lùi lại nửa bước.
Lần này tiếng xấu của Giang Khải đã hoàn toàn truyền ra ở Đảo quốc.
“Vị tiên sinh này, đây là hội trưởng của chúng ta, ngươi muốn bán đồ có thể cho hắn xem.” Người kia không tự chủ được thu lại cái cằm đang hất lên, giọng nói cũng thấp hơn nhiều, “Ta biết hắn, Địa diễm diêm vương, ác ma giết người không chớp mắt…” Giang Khải hít vào một hơi, khá lắm, danh tiếng của mình đã kém đến trình độ này.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, hội trưởng chúng ta là người rất tốt, lại nói mở cửa làm ăn, vào cửa đều là khách.” Đinh Kiếm vội vàng hòa giải.
Người kia hừ lạnh một tiếng, “Cũng đúng.”