Hương Yêu - Chương 17
topicHương Yêu - Chương 17 :Chương 17
Cô đang mặc một bộ đồ ngủ làm từ sa-tin, lúc anh đè lên người cô cũng đồng thời xé tan nó ra thành từng mảnh vụn.
Khương Uyên chưa kịp hét lên đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn, tiếng gào thét trở thành những thanh âm đánh vần không thành lời.
Mùi hương nam tính pha mùi rượu nồng nàn thoáng chốc xộc thẳng vào trong khoang miệng.
Cô như con dê thế tội nhỏ bé bị sư tử oai hùng dữ tợn khống chế một cách dễ dàng.
Người đàn ông thuần thục tách hai chân cô ra, bàn tay ấn mạnh vào nơi riêng tư của cô. Ngón cái mò tìm viên trân châu đỏ bên trong cánh hoa của cô, dùng đầu ngón tay xoa nắn chơi đùa.
Cơ thể Khương Uyên căng cứng, cả người cong dậy, cô bị kích thích đến độ nước mắt tuôn trào.
Cô muốn giãy giụa, nhưng cơ thể đã mềm nhũn ra như cọng bún.
Chiếc lưỡi linh hoạt của người đàn ông luồn vào miệng cuốn lấy lưỡi cô.
Khương Uyên vừa lo lắng vừa hối hận, huhu cô không nên chời trò may rủi này!
Cô thật sự cảm thấy tuyệt vọng quá đi.
Tất cả cảm xúc buồn đau, phẫn nộ, uất ức đều được bộc lộ hết ra.
Cứ như là khi bạn ngã vào một hố bùn lớn trong ngày mưa, bạn nghĩ rằng bạn thân đã đủ xui xẻo rồi, bạn lau đi vết nước dơ trên mặt, thì tiếp theo sau, thứ chờ đón bạn lại là viên đá đang bay đến đầu bạn.
Cuối cùng Khương Uyên cũng không thể kìm nén hơn nữa, cô bật khóc nức nở.
Cô không vùng vẫy nữa, mà chỉ khóc, khóc oà lên.
Người đàn ông không nghe được bất âm thanh nào từ cô, nhưng anh không phải kẻ ngốc, Chung Cảnh hiển nhiên đã nhận ra được việc cô đang khóc.
Cơ thể cô run rẩy.
Anh vươn tay chạm vào mặt cô, lau đi dòng lệ đang tuôn rơi của cô.
Cơn hứng tình cũng phai nhạt dần.
Anh bước xuống khỏi người cô, ngồi trên mặt đất.
Tay vẫn nắm chặt tay cô, chưa từng buông tay.
Bởi vì anh không nhìn thấy được cô, nếu như buông ra, lỡ cô chạy mất thì anh cũng chẳng biết phải bắt cô lại như thế nào.
Nửa đêm anh khát nước tỉnh dậy đi uống nước, lại đi vệ sinh một lần, lúc quay lại thì vấp phải chiếc sô-pha của cô ngay giữa phòng, may mà anh bước đi không quá nhanh nên chưa bị ngã.
Đã có kinh nghiệm trong quá khứ, ý nghĩ đầu tiên của anh là cô lại “xuyên không gian” đến đây. Quả nhiên sau khi anh sờ soạng một hồi thì đúng là cô gái ấy.
Hơn một tuần qua, anh vẫn thường nhớ đến cô.
Đương nhiên nỗi nhớ nhung này không liên quan đến việc yêu đương gì cả, cùng lắm là như nhớ đến món đồ chơi thú vị mà thôi.
Cô nằm khóc trên sô pha, anh ngồi trên mặt đất nắm chặt tay cô, “nhìn” cô khóc.
Khương Uyên khóc rất lâu, chắc khoảng nửa tiếng hơn mới dần ổn định lại cảm xúc, tiếng gào khóc trở thành tiếng nấc thút thít.
Tay của Khương Uyên vẫn bị người đàn ông đó nắm chặt, lúc nãy cô không có cảm giác gì, giờ phút này trong lòng lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ đó.
Bàn tay anh to lớn mà ấm áp, hơi ấm cơ thể từ lòng bàn tay anh truyền sang lòng bàn tay cô, hành động này của anh khiến cô có ảo giác rằng: Anh đang muốn an ủi cô
Càng làm cô tin hơn vào ảo giác này, là khi cô đã ngừng khóc, người đàn ông đứng dậy ngồi ở sô-pha, sau đó anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vuốt ve mái tóc dài của cô.
Khương Uyên thầm nghĩ, đây hẳn là một người không tệ.
Vì vậy sau đó, đợi khi cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc anh nâng mặt cô lên bắt đầu hôn cô thật sâu, cô đã không còn chống cự nữa.
Đây thậm chí là lần đầu tiên, cô chủ động cởi quần áo cho anh.
Lần đầu chủ động tách hai chân ra.
Để dương vật thô to của người đàn ông đâm vào bé bướm của mình.