Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1609
topicThập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1609 :
  Dương Dương nghe chị nói vậy, lập tức chen vào miệng nhỏ: “Chị ơi, em có trông chừng mẹ em uống thuốc đó. Sau này em chắc chắn sẽ là một bác sĩ giỏi.”
Bạn nhỏ này rất có lòng tin vào việc mình sẽ trở thành bác sĩ. Tạ Uyển Oánh đưa quyển sách thưởng cho bạn nhỏ.
Dương Dương nhận lấy món quà chị đưa, thấy bìa sách viết Bách khoa toàn thư cho trẻ em, vui mừng ôm sách vào lòng, đưa cho chị xem bài thi đạt điểm tuyệt đối của mình.
Là bài thi toán học một trăm điểm. Bạn nhỏ học giỏi quá. Tạ Uyển Oánh xoa xoa đầu nhỏ thông minh của Dương Dương để cổ vũ.
Nhân cơ hội này, mẹ Dương Dương nói cho Tạ Uyển Oánh một tin tức: “Mẹ cô bé ấy mang thai rồi.”
Nói đến là Lý Á Hi nằm viện cùng phòng với mẹ Dương Dương trước kia.
Tạ Uyển Oánh nghe vậy thì giật mình.
Phẫu thuật của khoa Ngoại Gan Mật cho Lý Á Hi rất thành công, tuổi thọ dự kiến hẳn là rất dài. Những lời này bác sĩ đã giải thích qua với người nhà. Như vậy, mẹ Á Hi tuổi đã rất lớn lại mang thai là vì sao, sản phụ lớn tuổi mang thai sinh con nguy hiểm rất lớn. Nhất quyết lại mang thai, chẳng phải là trong lòng tiếp tục cho rằng con gái không đáng tin cậy.
Mẹ Dương Dương đối với chuyện của Lý Á Hi vẫn luôn canh cánh trong lòng, chính vì cảm thấy mẹ của cô bé này thật kỳ cục.
Con gái bị bệnh không chịu ở bên con gái sống tốt những ngày tháng sau này, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc sinh thêm đứa con nữa.
“Sao chị biết được?” Tạ Uyển Oánh hỏi lại một tiếng, sợ mẹ Dương Dương nhận nhầm người. Dù sao nàng ở bệnh viện không nghe ai nói qua tin tức này.
“Mẹ cô bé ấy hình như bị bác sĩ bệnh viện các cô phê bình qua, không dám đến khoa phụ sản bệnh viện các cô tìm bác sĩ khám, mà đi đến Sản khoa 3 Bắc Đô. Tôi có người thân khám bệnh ở đó, hôm đó tôi đến Bắc Đô 3 gặp bà ấy cầm phiếu khám thai. Tôi đoán bà ấy mang thai được khoảng hai tháng.” Mẹ Dương Dương nói.
Dương Dương dỏng tai nhỏ nghe mẹ và chị bác sĩ nói chuyện, đôi mắt nhỏ như hạt châu đảo tròn nghĩ, Là chuyện gì vậy?
Thấy xung quanh đông người, chuyện này không nên khoe khoang, chỉ sợ đến lúc đó truyền đến tai Lý Á Hi lại xảy ra chuyện. Chỉ là, chuyện này cuối cùng có thể giấu được Lý Á Hi nữa không?
Bạn thân khó khăn lắm mới dùng mạng mình mạo hiểm kéo về được, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện nữa. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
“Oánh Oánh.” Sau lưng truyền đến tiếng gọi.
Cơ thể Tạ Uyển Oánh cứng đờ, mình nhất thời sơ suất, thế mà quên mất là đang ở cổng bệnh viện, đứng lâu sẽ gặp người quen.
“Chào tạm biệt chị đi con.” Mẹ Dương Dương thấy nàng bận công việc, dẫn con trai cáo biệt.
“Chào chị ạ.” Dương Dương ngoan ngoãn vẫy tay với chị, lúc đi cùng mẹ còn lớn tiếng nói với chị: “Lần sau em lại thi được một trăm điểm!”
Tạ Uyển Oánh mỉm cười với bạn nhỏ.
“Oánh Oánh.”
Người phía sau lại gọi.
Bị người ta phát hiện không thể không đáp lại, không lễ phép. Tạ Uyển Oánh tiễn Dương Dương và mẹ xong quay người lại xem ai gọi mình.
Chiều thứ bảy đại bộ phận phòng khám đã ngừng khám bệnh. Lượng người ở cổng lớn Bệnh viện Quốc Hiệp không thấy giảm đi bao nhiêu, xe ngựa như nước, người đến người đi, tấp nập ồn ào. Bạn học Phùng Nhất Thông đứng trên bậc thang cao gầy nổi bật giữa đám đông, hai tay chụm lại miệng hét lớn hai tiếng: “Oánh Oánh, Oánh Oánh.”
Nàng trước kia lại không biết bạn học Phùng kêu người như cái loa lớn vậy. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Thấy nàng cuối cùng quay người lại, mình không gọi nhầm người. Phùng Nhất Thông quay đầu nói với Phan Thế Hoa đứng sóng vai: “Kỳ lạ, cô ấy về sao không nói một tiếng? Giáo viên phụ đạo biết không?”
Đôi mắt như trăng non của Phan Thế Hoa xuyên qua đám đông dừng lại trên mặt bạn học Tạ như mây đen tan đi, lộ ra hai luồng sáng trong trẻo thấu triệt, là chú ý tới điều gì đó, làm hai hàng lông mày thanh tú của cậu nhíu lại thành ngọn núi nhỏ.
  
 Bạn nhỏ này rất có lòng tin vào việc mình sẽ trở thành bác sĩ. Tạ Uyển Oánh đưa quyển sách thưởng cho bạn nhỏ.
Dương Dương nhận lấy món quà chị đưa, thấy bìa sách viết Bách khoa toàn thư cho trẻ em, vui mừng ôm sách vào lòng, đưa cho chị xem bài thi đạt điểm tuyệt đối của mình.
Là bài thi toán học một trăm điểm. Bạn nhỏ học giỏi quá. Tạ Uyển Oánh xoa xoa đầu nhỏ thông minh của Dương Dương để cổ vũ.
Nhân cơ hội này, mẹ Dương Dương nói cho Tạ Uyển Oánh một tin tức: “Mẹ cô bé ấy mang thai rồi.”
Nói đến là Lý Á Hi nằm viện cùng phòng với mẹ Dương Dương trước kia.
Tạ Uyển Oánh nghe vậy thì giật mình.
Phẫu thuật của khoa Ngoại Gan Mật cho Lý Á Hi rất thành công, tuổi thọ dự kiến hẳn là rất dài. Những lời này bác sĩ đã giải thích qua với người nhà. Như vậy, mẹ Á Hi tuổi đã rất lớn lại mang thai là vì sao, sản phụ lớn tuổi mang thai sinh con nguy hiểm rất lớn. Nhất quyết lại mang thai, chẳng phải là trong lòng tiếp tục cho rằng con gái không đáng tin cậy.
Mẹ Dương Dương đối với chuyện của Lý Á Hi vẫn luôn canh cánh trong lòng, chính vì cảm thấy mẹ của cô bé này thật kỳ cục.
Con gái bị bệnh không chịu ở bên con gái sống tốt những ngày tháng sau này, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc sinh thêm đứa con nữa.
“Sao chị biết được?” Tạ Uyển Oánh hỏi lại một tiếng, sợ mẹ Dương Dương nhận nhầm người. Dù sao nàng ở bệnh viện không nghe ai nói qua tin tức này.
“Mẹ cô bé ấy hình như bị bác sĩ bệnh viện các cô phê bình qua, không dám đến khoa phụ sản bệnh viện các cô tìm bác sĩ khám, mà đi đến Sản khoa 3 Bắc Đô. Tôi có người thân khám bệnh ở đó, hôm đó tôi đến Bắc Đô 3 gặp bà ấy cầm phiếu khám thai. Tôi đoán bà ấy mang thai được khoảng hai tháng.” Mẹ Dương Dương nói.
Dương Dương dỏng tai nhỏ nghe mẹ và chị bác sĩ nói chuyện, đôi mắt nhỏ như hạt châu đảo tròn nghĩ, Là chuyện gì vậy?
Thấy xung quanh đông người, chuyện này không nên khoe khoang, chỉ sợ đến lúc đó truyền đến tai Lý Á Hi lại xảy ra chuyện. Chỉ là, chuyện này cuối cùng có thể giấu được Lý Á Hi nữa không?
Bạn thân khó khăn lắm mới dùng mạng mình mạo hiểm kéo về được, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện nữa. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
“Oánh Oánh.” Sau lưng truyền đến tiếng gọi.
Cơ thể Tạ Uyển Oánh cứng đờ, mình nhất thời sơ suất, thế mà quên mất là đang ở cổng bệnh viện, đứng lâu sẽ gặp người quen.
“Chào tạm biệt chị đi con.” Mẹ Dương Dương thấy nàng bận công việc, dẫn con trai cáo biệt.
“Chào chị ạ.” Dương Dương ngoan ngoãn vẫy tay với chị, lúc đi cùng mẹ còn lớn tiếng nói với chị: “Lần sau em lại thi được một trăm điểm!”
Tạ Uyển Oánh mỉm cười với bạn nhỏ.
“Oánh Oánh.”
Người phía sau lại gọi.
Bị người ta phát hiện không thể không đáp lại, không lễ phép. Tạ Uyển Oánh tiễn Dương Dương và mẹ xong quay người lại xem ai gọi mình.
Chiều thứ bảy đại bộ phận phòng khám đã ngừng khám bệnh. Lượng người ở cổng lớn Bệnh viện Quốc Hiệp không thấy giảm đi bao nhiêu, xe ngựa như nước, người đến người đi, tấp nập ồn ào. Bạn học Phùng Nhất Thông đứng trên bậc thang cao gầy nổi bật giữa đám đông, hai tay chụm lại miệng hét lớn hai tiếng: “Oánh Oánh, Oánh Oánh.”
Nàng trước kia lại không biết bạn học Phùng kêu người như cái loa lớn vậy. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Thấy nàng cuối cùng quay người lại, mình không gọi nhầm người. Phùng Nhất Thông quay đầu nói với Phan Thế Hoa đứng sóng vai: “Kỳ lạ, cô ấy về sao không nói một tiếng? Giáo viên phụ đạo biết không?”
Đôi mắt như trăng non của Phan Thế Hoa xuyên qua đám đông dừng lại trên mặt bạn học Tạ như mây đen tan đi, lộ ra hai luồng sáng trong trẻo thấu triệt, là chú ý tới điều gì đó, làm hai hàng lông mày thanh tú của cậu nhíu lại thành ngọn núi nhỏ.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 