Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 213

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 213 :

…………

Vậy mục tiêu kế tiếp chắc chắn là điểm quá độ 1699.

Chỉ có điều, vụ nổ mà anh vừa tạo ra đã khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.Làm lệch phán đoán của hắn.

Tần Túc: “......”

Nguyễn Thành Diệp đúng là ‘vận cứt chó’. 

(Vận cứt chó" là một cách diễn đạt dân gian, ám chỉ điềm may mắn bất ngờ khi một người vô tình dẫm phải phân chó khi đi đường.Quan niệm này xuất phát từ việc chó được coi là biểu tượng của điềm lành và mang lại may mắn.Nên việc dẫm phải phân chó được xem là "hên”.)

Tuân theo nguyên tắc: “Sống ở đời hoặc là làm việc vô ích.Hoặc là giẫm lên bùn mà sống.” 

Sau khi đã ăn đủ loại kế hoạch “đau khổ”.

Tần Túc lần này cũng muốn để Nguyễn Thành Diệp nếm thử, mùi vị của một ‘kế hoạch thất bại’.

Anh hoàn toàn chẳng có ý định đặc biệt nào với Nguyễn Thành Diệp.Đơn giản là điều khiển chiến hạm giữa đêm, nghênh ngang bay đi.

Vội, đều vội, đang rất vội. 

Anh không muốn để Nguyễn Thành Diệp đến điểm quá độ 1699 trước mình.

Đánh thức người trên phi thuyền, khiến mọi người phát hiện ra những thứ anh đã âm thầm làm trong bóng đêm.

Sau trận chiến ban ngày, giờ đây gần điểm quá độ 1689, bầy Abia đom đóm quanh đó đã bị tiêu diệt gần hết.

Tần Túc lấy từ trong thiết bị ướp lạnh ra những khối thịt còn tươi mới, như thể vừa được cắt khỏi thân  Xích Cánh Trĩ Quạ cách đó một giây. 

Anh vừa né tránh đám Abia đom đóm đang vây quanh, vừa ném từng khối ra ngoài.Thành công thu hút được lũ còn sót lại.

Rạng sáng 5 giờ, sau mấy tiếng bận rộn đến kiệt sức.

Tần Túc điều khiển chiến hạm, lặng lẽ rời khỏi khu vực.Yên tĩnh quay trở lại phi thuyền.

Vào trong phi thuyền, anh cởi bỏ lớp ngoài của bộ đồ tác chiến.May mắn là nó không bị hư hại.

Rồi cùng với lớp trong đầy vết máu, bước vào phòng tắm nhỏ đơn giản trong khoang nghỉ ngơi.

Tí tách… tí tách… Dòng nước sạch mát từ vòi sen chảy xuống, rửa trôi máu và bụi bẩn trên người anh. 

Bên cạnh là bộ đồ tác chiến đã bị cởi ra, máu tươi nhuộm đỏ từng mảng, đang nhỏ giọt xuống sàn.

Năm phút trôi qua, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Túc lấy lớp đồ tác chiến đã giặt ra.Cho vào máy hong khô bằng khí nóng. 

Anh cầm lấy lọ thuốc mang về từ chiến hạm, mở nắp, nghiêng lọ rồi đổ thuốc lên từng vết thương trên người.

Anh cẩn thận bảo đảm mỗi vết thương đều được ngâm qua nước thuốc, thúc đẩy tốc độ khép miệng.

Ánh mắt Tần Túc dừng lại trên bộ đồ tác chiến đã hong khô. Trên bề mặt, vô số đường vân bạc lớn nhỏ đan xen.

Đó là dấu vết hình thành khi anh vận động ở cường độ cao.

Trong lúc adrenaline dâng tràn khi chiến đấu, anh chẳng hề để tâm đến máu trên người.

Không rõ là của mình hay của Xích Cánh Trĩ Quạ. 

Chỉ đến khi dòng nước rửa trôi lớp máu loãng cuối cùng.Tần Túc mới nhận ra, trên cơ thể mình có không ít vết thương lớn nhỏ.

May mắn là...

Lần này, anh không cần phải vì dư luận hay ánh mắt khán giả mà cố tình cởi bỏ lớp đồ tác chiến bên ngoài.

Đưa cho học sinh khác để chứng minh bản thân không có tổn hại đồ tác chiến nữa.

Trường học sau đó cũng chỉ kiểm tra lớp ngoài của bộ đồ tác chiến.Còn lớp trong sát với người, sau khi ném vào rương đặc biệt sẽ được tập trung tiêu hủy.

Không chắc lượng vận động của mình đã đạt tiêu chuẩn hay chưa.Tần Túc ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy. 

Vừa nghiêng lọ thuốc để tiếp tục ngâm các vết thương.Anh vừa đi tới đi lui trong khoang nghỉ, cố tình tăng cường vận động cơ thể.

Miệng khẽ lẩm bẩm “chính mình biến dị”.Cũng thật muốn anh biến dị cho rồi.

Tần Túc phát giác chính mình không phải rất vui.

——

Sa mạc nơi đây đón bình minh sớm hơn hẳn những nơi khác, nhưng Nguyễn Thành Diệp lúc này chẳng rảnh để bận tâm.

Khi ánh mặt trời vừa ló, chiếu rọi khắp sa mạc, hắn kinh hoàng phát hiện.

Trước mắt ngoài đống phân và cát tung tóe khắp nơi, không lấy một bóng người.

“......???”

Cái quái gì đây? Người ban 6 đâu rồi?!

Theo như kiến thức mà đám người Tinh tế đã phổ cập cho hắn ta.Một nhiệm vụ vây quét thông thường phải kéo dài ít nhất vài ngày ở cùng một điểm trú ẩn. 

Thế mà mới nửa ngày một đêm, toàn bộ sào huyệt đã sụp đổ?!

“A——!!!”

Nguyễn Thành Diệp ngồi phịch xuống cát gần điểm quá độ 1698.Nơi hắn đã canh chừng cả đêm chờ Tần Túc. 

Cảm giác chính mình bị lừa gạt, khiến hắn giận đến mức gào lên trong tuyệt vọng.

Cùng thời điểm đó, người luôn yêu thích dưỡng sinh, ngủ sớm dậy sớm như Trương Minh Lãng.Vừa mở quang não đã bị vô số tin nhắn từ các bộ phận và nhân viên oanh tạc tới tấp.

Vội vàng lướt qua, không có lấy một câu “buổi sáng tốt lành”, mà toàn là “buổi sáng xui xẻo”.

Trương Minh Lãng nhíu mày, mở diễn đàn kiểm tra chi tiết hình ảnh và video.

Vừa xem xong, ông đã hít sâu mấy hơi.Liền nhận được cuộc gọi video từ hiệu trưởng Acebor.

“Thầy Trương, thầy nói thật với tôi đi.Rốt cuộc ban 6 định làm cái gì vậy?”