Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 195

topic

Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 195 :Ý định nghe lén

"Vậy thì... Giyeon oppa thực ra là cháu ruột của chủ tịch…”

Kim Kyung-ah vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được sự thật này. Đồng thời, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Lee Myungwon lại luôn bảo vệ Ha Giyeon đến vậy. Cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thỏa với Giyeon, vừa hâm mộ với những đặc quyền mà giờ đây anh sẽ được ban tặng. Dù Giyeon chọn làm gì hay mong muốn điều gì, Myungwon giờ đây sẽ đáp ứng tất cả.

Trước đây, Kyung-ah hẳn sẽ cảm thấy ghen tị hoặc tự ti. Nhưng giờ đây, cô không còn cảm thấy như vậy nữa. Cô đã chứng kiến Giyeon bị đuổi khỏi nhà mà vẫn cố gắng làm việc không biết mệt mỏi, giữ vững phẩm giá của mình. Nếu là cô, cô hắn đã suy sụp, khóc lóc bất lực. Nhưng Giyeon đã chịu đựng điều đó một cách nhẹ nhàng.

Kyung-ah quyết định cô muốn chúc mừng anh.

Nhờ Giyeon, lần đầu tiên cô học được cách thực sự vui mừng trước thành công của người khác.

“Mình muốn nói chuyện với Giyeon oppa..”

Không phải vì cô có động cơ thầm kín nào cả. Kyung-ah chỉ muốn cho anh xem video biểu diễn ballet của mình. Giyeon không biết nhiều về ballet, nhưng anh chưa bao giờ chế giễu hay coi thường cô. Anh đã xem cô nhảy một cách nghiêm túc và thậm chí còn khen ngợi cô một cách nghiêm túc, nói rằng một số động tác trông rất đẹp.

Ngay lúc này, điều Kyung-ah cần là sự chú ý, và Giyeon là người duy nhất dành cho cô điều đó. Nhưng giờ đây, anh ấy thấy thật xa cách. Khác với trước đây, Giyeon giờ đây được bao quanh bởi các giám đốc điều hành và thành viên hội đồng quản trị. Ngay cả người thân cũng không thể dễ dàng tiếp cận anh nữa.

Kyung-ah muốn đến gần anh, nhưng cô biết nếu bố mẹ thấy cô gần gũi với Giyeon, chắc chắn họ sẽ lợi dụng cô. Vậy nên, cô đứng xa xa quan sát. Điều cuối cùng cô muốn là không gây thêm rắc rối cho Giyeon.

"Haiz..."

Từ một góc phòng tiệc, Kim Kyungmin cùng với một đám con trai vây quanh, chúng đang cười khẩy, buông ra những lời lẽ ghen tị và oán giận về Giyeon. Kyung-ah ném cho bọn họ một cái nhìn khinh bỉ trước khi rời khỏi phòng tiệc.

Cô đi vào phòng vệ sinh để lau đôi giày trắng bị ố vàng khi Nam Taekyung "vô tình" làm đổ nước trái cây lên đó. Cô đang đi dọc hành lang về phía cuối thì nghe thấy một giọng nói.

“... đã nói không!”

Giọng nói vọng lại từ cầu thang thoát hiểm. Kyung-ah dừng lại, vểnh tai lên. Cửa cầu thang hơi hé, âm thanh lọt vào. Vô tình, cô thấy mình đang nghe lén.

Đó là giọng nói mà cô nhận ra

Kyung-ah cẩn thận luồn qua cánh cửa hé mở, đảm bảo nó không gây ra tiếng động.

"Chết tiệt! Vậy là cô ta không trả lời điện thoại sao?”

Kyung-ah giật mình trước giọng nói lớn và giận dữ vang vọng khắp cầu thang. Cô nín thở, rón rén bước xuống từng bậc thang một.

Trong cầu thang tối tăm, cô có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng bên dưới, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng xanh trên khuôn mặt giận dữ của anh ta.

‘Nam Taekyung..’

Anh ta hét lên, hoàn toàn khác với vẻ tự mãn và thích thú lúc trước. Kyung-ah ngồi xổm xuống, run rấy, rút điện thoại ra, nhấn nút ghi âm.

Nếu anh ta lại âm mưu gì với Giyeon, cô phải có bằng chứng để báo cáo với chủ tịch. Nỗi sợ hãi dâng trào trong cô. Chứng kiến hành vi bất thường của Taekyung thật đáng sợ.

"Ha Giyeon xuất hiện với tư cách là cháu ruột của Lee Myungwon? Con đ* đó lấy tiền rồi bỏ chạy! Số của tôi thì bị chặn. Chết tiệt! Tôi đã bảo con đ* đó lấy tiền của Giyeon, nhưng tất cả những gì nó làm là lấy tiền của tôi rồi trốn mất"

-"Ha Giyeon là cháu trai của Lee Myungwon sao? Thật á?! Trời ơi.. thật bất ngờ"

“Cô nghiêm túc đấy à ?! Cô nghĩ tên khốn đó làm sao mà được như vậy? Chắc chắn hắn đã làm gì đó mờ ám.”

-“Thôi nào. Đâu ai như cậu, trông cậu ta không giống loại người thích lừa đảo. Cậu ta bỏ đi ngay khi phát hiện mình không phải con ruột của họ. Hình như cậu ta cũng chẳng gắn bó gì với gia đình đó. Nếu chủ tịch đã kiểm tra kỹ lưỡng thì chắc chắn là thật rồi.”

"Đệt. Cô đang chế giễu tôi đấy à? Cô có biết tôi đã phải vất vả thế nào để đến được đây không?!”

-"Ừ, không giống như cậu, cậu ta là thực sự là người trong gia đình đó.”

"Cô nói tôi là đồ giả à?! Bởi vì chỗ của tên khốn chết tiệt đó trống cho nên tôi là đồ thật.”

-"Tôi chưa bao giờ nói cậu giả."

Taekyung vẫn tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, vừa đá vào lan can cầu thang vừa la hét. Trong khi đó, giọng Kim Hayeong ở đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh, gần như thích thú.

"Cô phải làm gì đó đi. Sao thằng khốn đó lại có thể ở trên tôi được?! Tôi phả bò và cầu xin dưới đống phân đó sao?! Ai mà biết nó sẽ làm gì tôi chứ?”

-"Sao ngay từ đầu cậu không xin làm cháu của ông già ấy đi? Có lẽ lúc đó cha cậu đã không chết."

"Đi tìm Moon Sehee trở về. Con đ* đã lấy tiền rồi bỏ trốn"

Thở hổn hến, Taekyung dựa vào tường, cố gắng lấy lại hơi thở.

Trong khi đó, Kyung-ah, không nghe rõ giọng Hayeong, cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Taekyung trông hoàn toàn mất kiểm soát, như thể sắp sửa bùng nổ.

"Taekyung, giọng điệu của cậu rất uy nghi."

Giọng Hayeong trở nên lạnh lùng, còn Taekyung thì cứng đờ người, mắt mở to.

-“Tôi đã mang Moon Sehee đến cho cậu như cậu yêu cầu. Tôi đã xử lý thi thể của cha cậu, đúng như cậu yêu cầu. Và tôi vẫn đang chuẩn bị chôn vùi tất cả những gì cậu muốn. Vậy nên, tốt nhất là cậu nên hạ giọng với tôi, vì tôi không thích chút nào.”

“X-xin lỗi. Tôi hơi quá khích. Moon Sehee đã lấy tiền rồi bỏ chạy... và Giyeon đột nhiên xuất hiện với tư cách là cháu trai của chủ tịch, nên…”

— “Ừ. Cháu ruột ư? Mối quan hệ huyết thống là thứ không thể thay đổi. Dù có làm gì đi nữa, cậu cũng không thể là Ha Giyeon được. Vậy giờ sao? Cậu định đánh đổi hết những gì cậu vừa mới có được sao? Tốt hơn hết là cậu nên biết ơn cuộc đời này đi.”

"Cái gì?! Cô muốn tôi sống thế này sao? Dưới Giyeon ư? Như một kẻ bình thường nào đó sao?!"

– “Bình thường ư? Cậu biết bao nhiêu đứa trẻ bình thường được mời đến một bữa tiệc như thế này?”

“Tôi không thể sống như thế này. Tôi không thể sống cuộc đời bị đối xử như một trò đùa, bị coi thường bởi Ha Giyeon. Tôi là người đặc biệt. Không đời nào tôi lại quỳ gối dưới chân cậu ta như một kẻ thất bại thảm hại.”

– “Vậy thì cậu định làm gì? Giết cậu ta, giống như cậu đã làm với cha cậu à?”

“...Giết cậu ta?”

Nam Taekyung lẩm bẩm từ đó với chính mình.

Vào khoảnh khắc đó, cơn giận đang sôi sục và sự hỗn loạn trong tâm trí cậu đột nhiên trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ.

Tại sao cậu lại phí thời gian chỉ để nghĩ về chuyện đó? Nếu cậu căm ghét Ha Giyeon đến thế, cậu đâu cần phải ngồi chờ ngày Giyeon chết. Cậu có thể tự tay g**t ch*t cậu ta. Giống như cậu đã giết Nam Jiwoo – cậu có thể giết Giyeon rồi chôn xác.

Khi đó, chiếc ghế đó cuối cùng sẽ là của cậu.

"Tôi sẽ giết hắn. Ha Giyeon.”

“...!!”

Kim Kyeonga đưa tay lên miệng, cố gắng kìm nén tiếng thở hổn hển.

Trong cầu thang vọng lại, cô nghe rõ mồn một. Đó không phải là một cơn bộc phát vô ý hay giận dữ. Cũng không phải lời cậu ta nói trong cơn thịnh nộ. Đó là một câu nói bình tĩnh, có chủ đích, đầy sát khí.

Nam Taekyung thực sự có ý định giết Giyeon.

Kyung-ah áp sát người vào cầu thang, bàn tay run rẩy bấu chặt vào lan can kim loại lạnh lẽo. Cô chậm rãi bước về phía cửa. Cô phải báo cho ai đó - Giyeon, chủ tịch, hay bất kỳ ai.

Cô ấy chỉ cách lối ra vài bước chân khi sự việc xảy ra.

Một tiếng chuông cổ điển nhẹ nhàng vang vọng khắp cầu thang.

“...!!”

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong im lặng. Kyung-ah loay hoay tắt điện thoại, nhưng đã quá muộn.

Cầu thang lúc này hoàn toàn im lặng.

“Chờ một chút”, Taekyung nói, và bước chân cậu ta bắt đầu bước lên cầu thang.

Tim Kyung-ah đập thình thịch khi cô chạy lên cầu thang, giật mạnh cửa và lao ra hành lang. Cô chạy nhanh hết sức có thể.

Cô phải đến sảnh tiệc. Đó là nơi duy nhất có người. Cô nắm chặt điện thoại, hơi thở hổn hển và hoảng loạn. Cô muốn hét lên cầu cứu, nhưng hành lang vắng tanh. Không một bóng người.

Tap. Tap. Tap.

Tiếng bước chân của Taekyung vang vọng phía sau cô, ngày càng gần hơn.

Kyung-ah đi giày cao gót, càng khiến việc chạy trốn trở nên khó khăn hơn. Nếu anh ta bắt được cô thì sao? Nếu anh ta tóm lấy cô và làm cô im lặng mãi mãi thì sao?

Trong lúc tuyệt vọng tìm kiếm nơi ẩn náu, cô rẽ vào một góc - và thấy Lee Juyun đang đứng đó, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.

"Có chuyện gì vậy?" Juyun hỏi, mắt cô ngay lập tức nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi của Kyung-ah.

Kyung-ah loạng choạng tiến về phía trước, vươn tay về phía Juyun như một sợi dây cứu sinh. Juyun nhanh chóng nắm lấy vai cô, kéo cô lại gần với tư thế bảo vệ.

Ngay lúc đó, tiếng bước chân đang tới gần ngày càng rõ hơn.

Juyun mở miệng và nói bằng giọng bình tĩnh, rõ ràng.

“Kyung-ah, bụng cháu vẫn còn khó chịu à? Cháu có cần quay lại nhà vệ sinh không?”

"Ha?"

“Cháu cứ nôn hoài. Chắc ăn phải thứ gì đó không hợp. Cháu có bị dị ứng gì không?”

“K-Không... không phải dị ứng..”

“Chắc chỉ là khó tiêu thôi. Chúng ta vào phòng cho cháu nằm nghỉ một lát. Cô sẽ gọi người mang thuốc đến.”

Juyun bắt đầu dẫn Kyung-ah đi, cánh tay cô vòng qua vai cô gái một cách che chở.

Đúng lúc đó, Nam Taekyung xuất hiện ở góc.

"Chào dì”, Taekyung nói, giọng điệu bình thản, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

"Này”, Juyun đáp, vẻ mặt cứng đờ và vô cảm khi nhìn cậu ta.

Kyung-ah run rẩy, cúi đầu tránh ánh mắt của Taekyung. Sao anh ta có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy sau khi đã nói sẽ giết người?

"Dì đang đưa Kyung-ah đi đâu đó à?" Taekyung hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào họ.

"Không phải quá rõ ràng rồi sao?" Juyun lạnh lùng nói. "Chúng tôi đang bận, nên… tránh ra.”

"À, khoan đã! Trước khi đi, cháu hỏi dì một câu nhé? Vừa rồi dì có thấy ai đi qua đây không?”

"Cái gì?"

Kyung-ah cứng người. Liệu Taekyung có để ý đến cô không? Anh ta đang thử thách cô sao? Liệu Juyun có đứng về phía cô không?

Không giống như suy nghĩ hoảng loạn của Kyung-ah, vẻ mặt của Juyun vẫn lạnh lùng.

“Sao thế? Trông tôi giống người có thời gian để ý xem ai đi ngang qua à? Không thấy cô ấy đang ốm à?"

“Ồ, không, cháu không có ý đó...”

"Cậu thật sự đần độn đến thế sao? Hỏi những câu ngớ ngẩn trong khi rõ ràng cô ấy đang ốm sao?"

"Ồ, ừm... không, cháu chỉ... không cố ý…”

“Im miệng. Tránh ra.”

Taekyung giật mình trước giọng điệu gay gắt của Juyun, lùi lại. Suy cho cùng, tình trạng của Kyung-ah trông có vẻ khá tệ. Juyun dẫn Kyung-ah đến thang máy mà không nói thêm lời nào.

Taekyung nhìn họ rời đi, vẻ mặt không thể đọc được, trước khi cuối cùng quay đi.

Bên trong thang máy, Juyun nhấn nút lên tầng cao nhất. Khi cửa thang máy đóng lại, cuối cùng cô cũng lên tiếng.

"Chúng ta sẽ vào phòng riêng”, cô bình tĩnh nói. “Giờ thì, cháu có thể kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra với tên khốn đó không?"

Kyung-ah nuốt nước bọt, môi run rẩy. Rồi cô gật đầu.