Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1429

topic

Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1429 :
Hơn 7 giờ sáng, Tạ Uyển Oánh chào tạm biệt Hoàng sư huynh, bác sĩ Tống và những người khác, xuống lầu đến cổng bệnh viện tìm Tào sư huynh.

Thấy cô xuống, Tào Dũng hạ cửa kính xe vẫy tay với cô.

Tào sư huynh hôm nay mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro đỏ xanh quen thuộc, khoác ngoài chiếc áo khoác ngắn màu xám, vừa lịch sự vừa nho nhã. Tạ Uyển Oánh bước nhanh tới.

Tiểu sư muội thường ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng với áo khoác len, không cần mặc đồng phục cũng xinh đẹp như tranh vẽ. Tào Dũng mở cửa xe cho cô, đợi cô lên xe rồi dặn dò: “Thắt dây an toàn.”

Tào sư huynh luôn chú trọng an toàn giao thông, Tạ Uyển Oánh ngoan ngoãn thắt dây an toàn, hỏi: “Sư huynh, chúng ta đi gặp ai vậy?”

Tiểu sư muội rất thông minh, không giống sư đệ ngốc nghếch kia, nhanh chóng đoán được anh muốn làm gì. Khóe miệng Tào Dũng hiện lên lúm đồng tiền, ánh mắt nhìn cô có chút cưng chiều, đồng thời xen lẫn những cảm xúc khác, chậm rãi giải thích: “Hôm nay Lỗ giáo sư muốn đi khám răng, biết chúng ta được nghỉ nên hẹn chúng ta đi cùng.”
  Là việc của Lỗ giáo sư. Tạ Uyển Oánh nhớ lúc nhận được tin nhắn của sư huynh đã có linh cảm này. Vì mấy hôm trước Vu sư huynh đã hỏi Cận sư huynh về việc của Lỗ giáo sư, chứng tỏ ca phẫu thuật tim mạch của Lỗ giáo sư sắp diễn ra.

Đã lâu không gặp Lỗ giáo sư, không rõ tình hình sức khỏe của bà thế nào. Dù sao cô cũng không ở Khoa Gan mật, đi theo Đào sư huynh nên không biết tình hình.

Thấy cô đã thắt dây an toàn, Tào Dũng khởi động xe, vừa cầm vô lăng vừa hỏi cô: “Đêm qua xảy ra nhiều chuyện nhỉ.”

“Vâng…” Tạ Uyển Oánh không biết Tào sư huynh hỏi chuyện gì, không biết nên nói từ đâu.

Về việc cô đến phòng can thiệp học tập, sau này nghe người ta nói lại, có Vu Học Hiền ở đó, Tào Dũng không lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra. Sau đó nghe nói ông của Bạn học Phan qua đời, cũng cảm thấy hơi buồn.
  Nghe nói, bây giờ cô và Bạn học Phan này rất thân thiết, còn chỉ định anh ta làm cộng sự. Không nói đến vấn đề chuyên môn, mấy năm nay cô và cậu bạn học này cũng không thân thiết, bây giờ đột nhiên chú ý đến cậu ta, chắc chắn có lý do đặc biệt nào đó.

“Ông nội em dạo này khỏe không?” Tào Dũng hỏi.

Tạ Uyển Oánh giật thót tim, suýt chút nữa tưởng Tào sư huynh là một Holmes Phan khác.

“Ông nội em khỏe.” Tạ Uyển Oánh đáp.

Ông nội cô khỏe mạnh, tốt hơn ông ngoại cô rất nhiều. Hơn nữa ông nội cô tính tình cứng đầu, cháu gái nói gì cũng không nghe, cháu trai nói thì có thể nghe một chút.

Câu hỏi thăm đầu tiên thất bại. Tào Dũng chỉ có thể nghĩ xem nên hỏi ai tiếp theo, không thể hỏi thăm sức khỏe tất cả người thân trong gia đình cô được.

Trên xe rơi vào im lặng. Khi Tào Dũng nhận ra điều gì đó không ổn thì xe đã đến tòa nhà Khoa Răng hàm mặt của Quốc Hiệp, đành phải vào trong trước rồi tính tiếp.
  Tạ Uyển Oánh xuống xe.

Tào Dũng định đi tìm chỗ đậu xe, chỉ vào trong tòa nhà với cô: “Em vào trong đợi anh.”

Đứng ngoài cửa sợ vướng víu, Tạ Uyển Oánh nghe theo lời sư huynh, quay người bước vào tòa nhà.

Tòa nhà Khoa Răng hàm mặt của Quốc Hiệp cao sáu tầng, diện tích rộng, bước vào cửa chính là khu khám bệnh. Trên bảng chỉ dẫn có ghi các phòng khám như nha khoa tổng quát, nha khoa nội nha, khoa điều trị tủy răng, khoa phục hình răng miệng, khoa phẫu thuật răng miệng, v.v., chiếm bốn tầng. Tòa nhà được chia thành hai khu vực trước và sau, phía trước chủ yếu là khu khám bệnh và khu làm việc, phía sau là khu nội trú.

Bác sĩ nha khoa là một nghề có thu nhập khá. Càng ngày càng có nhiều sinh viên y khoa lựa chọn chuyên ngành Răng hàm mặt. Một hàm răng khỏe mạnh thực sự liên quan đến sức khỏe của nhiều cơ quan khác trong cơ thể. Các nước phát triển rất coi trọng công tác chăm sóc sức khỏe răng miệng. Chỉ là thu nhập của người dân trong nước hiện nay chưa cao, thường coi thường các bệnh khác, không có tiền để chăm sóc sức khỏe răng miệng.

Răng cũng giống như các cơ quan và mô khác, khi bệnh nhẹ chuyển thành bệnh nặng, nhìn thì có vẻ tốn kém hơn, nhưng hiệu quả điều trị cũng giảm đi nhiều.