Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 956
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 956 :Suy đoán của mọi người
Giang Khải hơi kỳ quái, hôm nay Lộ đại ca làm sao thế.
Ngay cả đám người dưới đài cũng yên tĩnh lại từ trong tiếng reo hò ồn ào trước đó.
Nhưng huy chương này cũng quá trân quý.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người đứng ở cửa đại sảnh hô lên, “Hoa Hạ chi ưng! Ha ha ha ha, Giang Khải, xem ra tướng quân rất coi trọng ngươi, lại giao phó di vật cho ngươi!” Lộ Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía người tới, khi hắn ta thấy Hoàng Vĩ lập tức căng thẳng.
Hắn ta nháy mắt với Hắc thần, “Sao hắn lại ở đây! Ngăn hắn lại! Nhanh!” Hắc thần lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trước người Hoàng Vĩ, ngăn cản trước mặt Hoàng Vĩ, “Biết điều một chút, rời khỏi nơi này!” Hoàng Vĩ nhìn Hắc thần cũng hơi căng thẳng, nhưng hắn ta không trực tiếp rời đi mà lớn tiếng hô lên, “Giang Khải, ngươi đuổi ta đi thật sao? Ta cho ngươi biết, nếu bây giờ ngươi đuổi ta đi, ngươi tuyệt đối sẽ…” “Cút!” Hắc thần ngắt lời Hoàng Vĩ, đẩy Hoàng Vĩ ra.
Thân thể Hoàng Vĩ bị Hắc thần đẩy ra, lại cố gắng quay đầu hô lên, “Giang Khải, Vệ Ưng đang bị tra tấn, ngươi lại sống phóng túng ở đây, còn Hoa Hạ chi ưng, Chiến Thần Hoa Hạ bất tử, ta thấy ngươi là loại người lừa danh tiếng.” Hà Thi Thi lập tức đứng lên, nói với Giang Khải, “Đừng nghe hắn nói bậy, hiện tại tên này đang phải đối mặt với cảnh tù tội, đoán chừng là chó cùng rứt giậu, đến làm ngươi ghê tởm.” “Đúng vậy.” Viên Trụ cũng nói, “Chúng ta tiếp tục mở quà đi, còn có ai chưa tặng quà không?” Giang Khải cúi đầu nhìn huy chương Chiến Thần trong tay.
Hắn nhớ điến biểu hiện khác thường của Lộ Tuấn, hắn nhớ mỗi khi mình hỏi đến tiến triển của vùng đất dã thú, hình như tất cả mọi người đều dùng chủ đề khác để chuyển sự chú ý của mình.
Hắn nhớ đến Lộ Tuấn đột nhiên muốn tốt chức tiệc sinh nhật cho mình.
Vừa nãy Hắc thần lại dùng ra thực lực cấp Chiến Thần, chỉ vì chặn miệng Hoàng Vĩ!
Đột nhiên, Giang Khải mở miệng.
“Chờ chút!” Giang Khải lập tức đứng lên, hô to về phía cửa, “Hắc thần, để hắn nói tiếp!” Vốn hội trường bữa tiệc rất ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh, đám người rời khỏi chỗ ngồi đi mời rượu cũng ngẩn người, căng thẳng nhìn về phía cửa.
Hắc thần nhìn chằm chằm Hoàng Vĩ, vẫn chưa kịp đóng miệng tiểu tử này lại!
Hoàng Vĩ nghe được lời nói của Giang Khải, không chút kiêng dè nhìn về phía Hắc thần, đẩy Hắc thần sang một bên, sửa sang lại quần áo, nghênh ngang đi vào.
“Giang Khải, đúng là khách quý chật nhà.” Hoàng Vĩ nhìn trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, ghen tỵ nói.
Thời thế ngày nay, cả đời người bình thường không thể rời khỏi một tòa thành thị tập trung, Giang Khải đón sinh nhật lại có nhiều người từ thành thị tập trung khác đến đây như vậy, chẳng những chứng minh địa vị bằng hữu của hắn không tầm thường, hơn nữa mặt mũi của Giang Khải còn không nhỏ.
Giang Khải không để ý đến sự ngăn cản của những người khác, đứng lên đi về phía Hoàng Vĩ, “Ngươi vừa nói Vệ Ưng tướng quân làm sao?” Hoàng Vĩ híp mắt nhìn Giang Khải, khóe miệng hơi nhếch lên, “Giang Khải, ta nghe nói ngươi mất tích hơn một năm, tất cả mọi người là người quen cũ, ngươi đừng giả vờ ở trước mặt ta.” “Hiện tại có ai không biết Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, ở Giang Trung thành có ai không biết danh tiếng của Vệ Ưng, chỉ cần nhìn bảng ngược lao của Hoa Hạ thành là có thể kiểm tra tình hình hiện tại của Vệ Ưng.” “Ngay lúc này ngươi lại chơi trò mất tích, không phải sợ người ta nói ngươi vong ân phụ nghĩa sao?” “Nói đi cũng phải nói lại, Vệ Ưng thật sự giúp ngươi rất nhiều, nếu không có hắn, hừ hừ, hôm nay vị trí của hai chúng ta cũng phải đổi lại!” Giang Khải cau mày, hắn vừa trở về từ Vô tận luyện ngục, sao có thời gian đến Hoa Hạ thành, người bên cạnh cũng không có ai nhắc đến việc Vệ tướng quân với hắn, sao hắn biết được.
Thậm chí hắn không biết Vĩnh hằng khốn thú ngược lao là nơi nào.
“Ngươi nói… Tướng quân đi Vĩnh hằng khốn thú ngược lao… Là sao?” Giang Khải hỏi.
Hoàng Vĩ cười lạnh, “Chậc chậc chậc, giả vờ rất giống, ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi không biết Vĩnh hằng khốn thú ngược lao là chỗ nào.” “Được, coi như khi đó ngươi không online, hiện tại ta nói cho ngươi cũng không muộn.” Hoàng Vĩ kể rõ đầu đuôi tin tức liên quan đến Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, quyết định ban đầu của quân đội cho Giang Khải biết.
Giang Khải càng nghe sắc mặt càng xấu.
Top 300 cường giả đẳng cấp hàng đầu cả nước tiến vào ngược lao, Hoa Hạ vì đảm bảo tiến độ khai thác Quỷ Tinh lại lựa chọn để lão binh già yếu tiến vào.
Tương đương với trong câu chuyện Điền Kị đua ngựa kia, các loại ngựa sẽ đối đầu với các loại ngựa, tuy sau cùng Điện Kị thắng đua ngựa, nhưng trong trận đấu những con ngựa cấp thấp thì ngựa cấp thấp đã thua rất triệt để!
“Sao Đổng soái lại đưa ra quyết định như vậy, những người kia từng là anh hùng phải trả giá rất nhiều, kết quả lại bị đối xử như thế!” Giang Khải cắn răng, siết chặt nắm đấm.
Ngay cả đám người dưới đài cũng yên tĩnh lại từ trong tiếng reo hò ồn ào trước đó.
Nhưng huy chương này cũng quá trân quý.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người đứng ở cửa đại sảnh hô lên, “Hoa Hạ chi ưng! Ha ha ha ha, Giang Khải, xem ra tướng quân rất coi trọng ngươi, lại giao phó di vật cho ngươi!” Lộ Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía người tới, khi hắn ta thấy Hoàng Vĩ lập tức căng thẳng.
Hắn ta nháy mắt với Hắc thần, “Sao hắn lại ở đây! Ngăn hắn lại! Nhanh!” Hắc thần lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trước người Hoàng Vĩ, ngăn cản trước mặt Hoàng Vĩ, “Biết điều một chút, rời khỏi nơi này!” Hoàng Vĩ nhìn Hắc thần cũng hơi căng thẳng, nhưng hắn ta không trực tiếp rời đi mà lớn tiếng hô lên, “Giang Khải, ngươi đuổi ta đi thật sao? Ta cho ngươi biết, nếu bây giờ ngươi đuổi ta đi, ngươi tuyệt đối sẽ…” “Cút!” Hắc thần ngắt lời Hoàng Vĩ, đẩy Hoàng Vĩ ra.
Thân thể Hoàng Vĩ bị Hắc thần đẩy ra, lại cố gắng quay đầu hô lên, “Giang Khải, Vệ Ưng đang bị tra tấn, ngươi lại sống phóng túng ở đây, còn Hoa Hạ chi ưng, Chiến Thần Hoa Hạ bất tử, ta thấy ngươi là loại người lừa danh tiếng.” Hà Thi Thi lập tức đứng lên, nói với Giang Khải, “Đừng nghe hắn nói bậy, hiện tại tên này đang phải đối mặt với cảnh tù tội, đoán chừng là chó cùng rứt giậu, đến làm ngươi ghê tởm.” “Đúng vậy.” Viên Trụ cũng nói, “Chúng ta tiếp tục mở quà đi, còn có ai chưa tặng quà không?” Giang Khải cúi đầu nhìn huy chương Chiến Thần trong tay.
Hắn nhớ điến biểu hiện khác thường của Lộ Tuấn, hắn nhớ mỗi khi mình hỏi đến tiến triển của vùng đất dã thú, hình như tất cả mọi người đều dùng chủ đề khác để chuyển sự chú ý của mình.
Hắn nhớ đến Lộ Tuấn đột nhiên muốn tốt chức tiệc sinh nhật cho mình.
Vừa nãy Hắc thần lại dùng ra thực lực cấp Chiến Thần, chỉ vì chặn miệng Hoàng Vĩ!
Đột nhiên, Giang Khải mở miệng.
“Chờ chút!” Giang Khải lập tức đứng lên, hô to về phía cửa, “Hắc thần, để hắn nói tiếp!” Vốn hội trường bữa tiệc rất ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh, đám người rời khỏi chỗ ngồi đi mời rượu cũng ngẩn người, căng thẳng nhìn về phía cửa.
Hắc thần nhìn chằm chằm Hoàng Vĩ, vẫn chưa kịp đóng miệng tiểu tử này lại!
Hoàng Vĩ nghe được lời nói của Giang Khải, không chút kiêng dè nhìn về phía Hắc thần, đẩy Hắc thần sang một bên, sửa sang lại quần áo, nghênh ngang đi vào.
“Giang Khải, đúng là khách quý chật nhà.” Hoàng Vĩ nhìn trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, ghen tỵ nói.
Thời thế ngày nay, cả đời người bình thường không thể rời khỏi một tòa thành thị tập trung, Giang Khải đón sinh nhật lại có nhiều người từ thành thị tập trung khác đến đây như vậy, chẳng những chứng minh địa vị bằng hữu của hắn không tầm thường, hơn nữa mặt mũi của Giang Khải còn không nhỏ.
Giang Khải không để ý đến sự ngăn cản của những người khác, đứng lên đi về phía Hoàng Vĩ, “Ngươi vừa nói Vệ Ưng tướng quân làm sao?” Hoàng Vĩ híp mắt nhìn Giang Khải, khóe miệng hơi nhếch lên, “Giang Khải, ta nghe nói ngươi mất tích hơn một năm, tất cả mọi người là người quen cũ, ngươi đừng giả vờ ở trước mặt ta.” “Hiện tại có ai không biết Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, ở Giang Trung thành có ai không biết danh tiếng của Vệ Ưng, chỉ cần nhìn bảng ngược lao của Hoa Hạ thành là có thể kiểm tra tình hình hiện tại của Vệ Ưng.” “Ngay lúc này ngươi lại chơi trò mất tích, không phải sợ người ta nói ngươi vong ân phụ nghĩa sao?” “Nói đi cũng phải nói lại, Vệ Ưng thật sự giúp ngươi rất nhiều, nếu không có hắn, hừ hừ, hôm nay vị trí của hai chúng ta cũng phải đổi lại!” Giang Khải cau mày, hắn vừa trở về từ Vô tận luyện ngục, sao có thời gian đến Hoa Hạ thành, người bên cạnh cũng không có ai nhắc đến việc Vệ tướng quân với hắn, sao hắn biết được.
Thậm chí hắn không biết Vĩnh hằng khốn thú ngược lao là nơi nào.
“Ngươi nói… Tướng quân đi Vĩnh hằng khốn thú ngược lao… Là sao?” Giang Khải hỏi.
Hoàng Vĩ cười lạnh, “Chậc chậc chậc, giả vờ rất giống, ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi không biết Vĩnh hằng khốn thú ngược lao là chỗ nào.” “Được, coi như khi đó ngươi không online, hiện tại ta nói cho ngươi cũng không muộn.” Hoàng Vĩ kể rõ đầu đuôi tin tức liên quan đến Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, quyết định ban đầu của quân đội cho Giang Khải biết.
Giang Khải càng nghe sắc mặt càng xấu.
Top 300 cường giả đẳng cấp hàng đầu cả nước tiến vào ngược lao, Hoa Hạ vì đảm bảo tiến độ khai thác Quỷ Tinh lại lựa chọn để lão binh già yếu tiến vào.
Tương đương với trong câu chuyện Điền Kị đua ngựa kia, các loại ngựa sẽ đối đầu với các loại ngựa, tuy sau cùng Điện Kị thắng đua ngựa, nhưng trong trận đấu những con ngựa cấp thấp thì ngựa cấp thấp đã thua rất triệt để!
“Sao Đổng soái lại đưa ra quyết định như vậy, những người kia từng là anh hùng phải trả giá rất nhiều, kết quả lại bị đối xử như thế!” Giang Khải cắn răng, siết chặt nắm đấm.