Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 266

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 266 :

  
Phó Cảnh Thần không rành về việc của Đoàn văn công, nhưng anh biết em gái mình đã học múa từ bé, nên cảm thấy chuyện này không phải vấn đề gì lớn. Những ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cô. Động tác này giúp Khương Du Mạn tỉnh táo hẳn.

Lúc này, Tiểu Diệp nho nhỏ thút thít. Thằng bé ngủ sớm nên cũng dậy sớm, thường bắt đầu làm ầm ĩ trên giường vào giờ này.

Cũng may, đây cũng là thời điểm Phó Cảnh Thần chuẩn bị đi làm, nên anh luôn giành phần dỗ con. Khương Du Mạn không cần phải vội vàng rời giường.

Tiểu Diệp dường như biết hôm nay mẹ đã tỉnh, không khóc nữa mà lập tức bò đến bên cạnh mẹ, im lặng một lúc lâu. Khương Du Mạn hé một mắt nhìn, thấy Phó Tư Diệp đang tròn mắt nhìn chằm chằm mình, cô vội vàng nhắm lại.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Phó Tư Diệp thấy mẹ mở mắt, liền hưng phấn kêu lên một tiếng, bò lên mặt mẹ hôn loạn xạ.

Sắp đến giờ vệ sinh cá nhân, Khương Du Mạn cũng chẳng bận tâm, cô nằm yên chuyên tâm hưởng thụ sự chăm sóc săn đón của "hai người đàn ông" lớn nhỏ quanh mình.

Đợi Phó Cảnh Thần đi rồi, Khương Du Mạn mới sửa soạn xong, chuẩn bị đưa con trai đến đoàn văn công.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã đụng mặt Đỗ Thu Hỷ đang đi ngược chiều.

Đỗ Thu Hỷ không ngờ lại gặp cô sớm thế này, trên mặt vội vàng kéo ra một nụ cười giả tạo: “Chị Du Mạn, chị ra ngoài sớm thế ạ?”

Tuy ngoài mặt bình thường, nhưng trong lòng cô ta lại khinh thường vô cùng. Ra ngoài sớm như vậy, sắp bằng giờ mấy anh bộ đội đi tập thể d.ụ.c buổi sáng rồi. Cô ta đi đâu mới được chứ?

“Tôi đi làm,” Khương Du Mạn đáp.

Cô nói là sự thật, nhưng Đỗ Thu Hỷ lại nghe như một chuyện cười: “Đi làm? Làm gì, trong xưởng à?”

Cô ta hỏi liên tiếp ba câu rồi chốt lại bằng một giọng điệu mỉa mai: “Chị Du Mạn à, em biết chị ngày nào cũng lang thang bên ngoài mà. Mà em bảo này, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm đối diện. Chị còn nói dối em làm gì ?!”

Cả ngày không làm việc đã đành, còn vì sĩ diện mà nói dối... Nghĩ đến đó, trong giọng nói của Đỗ Thu Hỷ lộ rõ vẻ khinh miệt.

Bước chân Khương Du Mạn khựng lại. Cô quay đầu nhìn thẳng vào cô ta: “Ai nói với cô là tôi ngày nào cũng lang thang bên ngoài?”

“Em thấy mà!” Đỗ Thu Hỷ cãi lại.

Nói xong, cô ta còn làm ra vẻ quan tâm tới Khương Du Mạn: “Chị Du Mạn, chị đừng trách em nói khó nghe. Dù sao chị cũng là quân tẩu, không làm gì mà cứ đi chơi khắp nơi, làm hư thanh danh thì không chỉ riêng mình chị đâu.”

Cô ta gần như đã nói thẳng rằng Khương Du Mạn sẽ làm liên lụy đến thanh danh của Phó Cảnh Thần.

“Vậy thì sao?” Khương Du Mạn nhướng mày, “Liên quan gì đến cô?”

Đối diện với ánh mắt điềm tĩnh nhưng sắc lạnh của cô, Đỗ Thu Hỉ nghẹn lại không nói nên lời. Cô ta cố gắng giữ giọng: “Sao lại không liên quan đến em? Chị đi ra ngoài cả ngày lang thang, những người khác nhìn vào sẽ đ.á.n.h giá chị và cả những quân tẩu khác trong khu tập thể này thế nào?”

Khương Du Mạn lạnh lùng đáp trả: “Mỗi ngày tôi đều ở đoàn văn công đi làm. Người khác đ.á.n.h giá tôi thế nào, tôi không rõ. Ngược lại là cô, với cái đầu óc này, tốt nhất đừng tùy tiện ra khỏi cửa, kẻo lại liên lụy đến thanh danh của các quân tẩu khác.”

Nhớ lời dặn của đoàn trưởng Tô tối qua là phải đến sớm, Khương Du Mạn nói xong liền quay người đi thẳng, thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta thêm cái nào.

Đỗ Thu Hỷ đứng sững tại chỗ, cân nhắc một lúc lâu mới hiểu hết ý nghĩa của những lời Khương Du Mạn vừa nói.

Khi đã kịp phản ứng, cô ta tức giận đến mức mặt mày đỏ gay: “Cô ta dám mắng mình! Cô ta lấy đâu ra cái gan mà dám bịa chuyện đi làm ở đoàn văn công? Sao không nói là đi làm lãnh đạo luôn đi? Đồ nói dối !”

Khu nhà ở của gia đình quân nhân vốn dĩ đã gần nhau, cô ta không kiềm được giọng nói, lại còn đập phá đồ đạc trong tay, rất nhanh đã thu hút vài quân tẩu khác ra xem chuyện.

Trong số đó có cả Bạch Bình.

“Cô làm sao thế? Sáng sớm đã hùng hùng hổ hổ.” Một người tò mò hỏi.

Đỗ Thu Hỷ liền kể lại mọi chuyện.

Bạch Bình là người sống lâu năm trong khu tập thể, nghe xong liền nhíu mày: “Tiểu Đỗ, tôi nhớ hồi cô mới đến, cô chẳng cũng hay đưa con ra ngoài chơi đấy sao?”

Nghe lời này, những quân tẩu khác xem náo nhiệt đều bật cười thành tiếng.

Thấy vậy, khuôn mặt Đỗ Thu Hỷ lúc đỏ lúc trắng, trông vô cùng khó coi: “Tôi có đi chơi được mấy ngày đâu! Hơn nữa, đó có phải là vấn đề chính đâu? Vấn đề là cô ta vừa khoác lác nói mình đi làm ở đoàn văn công đấy, các chị tin không?”

Những người khác nhìn nhau. Các quân tẩu cơ bản đều đi làm trong xưởng, chưa từng nghe nói ai có thể vào đoàn văn công. Đương nhiên là họ không tin.

Bạch Bình cũng chưa từng nghe Khương Du Mạn nói về việc làm ở đoàn văn công, nhưng cô ấy tin tưởng vô điều kiện rằng Khương Du Mạn không nói dối. Tuy nhiên, thấy Đỗ Thu Hỷ hung hăng quá mức, cô ấy cũng không muốn tranh cãi gì, liền cầm quần áo còn chưa vắt khô quay về.

Thấy Bạch Bình bỏ đi, Đỗ Thu Hỷ càng chắc chắn: “Các chị xem, ngay cả chị Bạch Bình còn không thèm bênh vực cho cô ta. Chuyện đi làm ở đoàn văn công kia chắc chắn là giả mạo!”

Một quân tẩu khác thẳng thắn nói: “Dù là giả, chúng ta cũng đâu thể khẳng định được.”

“Sao lại không?”

Đỗ Thu Hỷ vỗ vỗ tay phủi bụi: “Hội diễn quân khu sắp tới chúng ta chẳng phải cũng được đi xem sao? Cô ta nói làm ở đoàn văn công, đến lúc đó chúng ta xem thử, cô ta có được ngồi ở vị trí của đoàn văn công hay không!”

***

Lúc này, Khương Du Mạn đã đến phòng tập của đoàn văn công.

Dương Vận và tổ trưởng Tô đang ngồi trước bàn làm việc, thảo luận. Thấy cô đến, họ liền chào hỏi.

“Trang dẫn đầu chưa đến ạ?” Khương Du Mạn đáp lời lễ phép, tìm một chỗ ngồi xuống.

Đoàn trưởng Tô giải thích: “Cô ấy đi dẫn đội rồi, sắp vào ngay đây.”

Như để đáp lại lời bà, chỉ giây lát sau, Trang Uyển Bạch đã dẫn theo đội ngũ bước vào.