Hương Yêu - Chương 10

topic

Hương Yêu - Chương 10 :Chương 10

Chung Cảnh không phải hạng người lương thiện, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ đê tiện.

Thế nhưng lần này, anh lại quyết tâm phải mặt dày tới cùng.

Giống như mấy kẻ anh hùng bàn phím thích mắng chửi người khác trên mạng mỗi ngày, bởi vì biết sẽ không bị ai nhìn thấy, nên ngôn từ mà họ sử dụng mang tính sỉ nhục và ác độc hơn rất nhiều.

Trùng hợp là…. bây giờ Chung Cảnh đang vô hình.

Anh vứt bút và giấy sang một bên, nắm lấy cánh tay của Khương Uyên.

Khương Uyên ngạc nhiên, vội vàng viết lên giấy: [Anh định làm…]

Chưa kịp viết xong, cô đã bị đối phương đè ra giường.

Hai cổ tay cô đều bị bàn tay to lớn của anh cố định giơ qua đầu, cơ thể anh ép sát người cô. Cô bắt đầu vùng vẫy, không ngừng gào thét: “Đừng mà, anh làm gì vậy? Đừng vậy mà…”

Thế nhưng anh nào có nghe thấy.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Khương Uyên lắc đầu tránh né không để anh hôn, miệng vẫn tiếp tục la lên một cách bất lực: “Anh đừng làm vậy, tha cho tôi đi, đừng mà…a”

Chung Cảnh mặc kệ mọi thứ, bắt đầu giật xé đồ ngủ của cô. 

Khương Uyên hoảng loạn, bắt lấy cổ tay anh, cắn mạnh lên đấy. Chung Cảnh bị cắn đau liền buông cô ra, Khương Uyên nhân cơ hội đẩy anh ra xa, sau đấy cô bỏ chạy ngay khỏi giường.

Chung Cảnh vươn tay định bắt cô lại, nhưng chỉ nắm được không khí.

Tiếp theo, cô cũng không biết phải trốn đi đâu nữa.

Chung Cảnh: “…”

Anh như một người mù sờ soạng, quơ tay khắp nơi tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không chạm được cô.

Cô đã trốn mất.

Người con gái này tưởng rằng trốn đi là xong à!

Anh mò về bên giường, tìm một hồi thì phát hiện ra giấy nhắn và bút ban nãy, anh viết lên ấy hai chữ [Lại đây!] sau đó giơ lên cao rồi đi một vòng quanh phòng.

Khương Uyên ngồi xổm nơi góc tường liếc mắt: Tưởng tôi ngu chắc, sang đấy để bị anh gạ chịch à.

Chung Cảnh tức đến mức cười ra tiếng, quăng giấy nhắn và bút đi, khoanh tay trước ngực, vuốt cằm suy ngẫm, không bao lâu đã nghĩ ra một kế.

Mới nãy khi anh mò từ ngoài vào thì phát hiện ra hình như phòng cô bị bao vây bởi phòng của mình, diện tích không quá lớn, rộng nhất là mười mét vuông thôi, trong không gian nhỏ như vậy mà cửa còn bị chặn, bên ngoài cửa sổ của cô lại là độ cao không tưởng, sao anh lại không bắt được cô chứ.

Anh giật lấy cái mền lớn của mình, quăng cái chăn ra hệt như thả lưới bắt cá.

Chỉ cần ba lần mà thôi, anh đã tóm được cô.

Chiếc mền bị vật gì đó làm nhô lên, lúc cô lật mền lên chuẩn bị chạy trốn, anh đã nhanh chóng bước đến bế cả cô và cái mền dậy.

Sau đó quăng lên giường, dứt khoát dùng cơ thể đè chặt lại.

Khương Uyên bị chiếc chăn làm ngộp đến mức cả gương mặt đỏ bừng, còn chưa kịp hít thở đã bị người đàn ông kéo ra, đặt một nụ hôn bá đạo lên môi cô.

Cô còn muốn chống trả, người đàn ông đã ép chặt hai tay cô trên lớp ga trải giường, cúi đầu gặm cắn ác liệt trên cổ cô.

Là cắn thật, giống như một con thú hoang, dường như chỉ một giây sau đó cổ cô sẽ bị anh cắn đứt.

Khương Uyên nhát ngay lập tức: Huhu….Trong không gian giao thoa kỳ quái này, dù anh có giết cô thì cảnh sát cũng tuyệt đối không thể tìm ra được hung thủ đâu.

Người đàn ông đó thấy cô trở nên ngoan ngoãn hơn, buông lỏng lực cắn, chuyển sang hôn cổ cô, dần dà đến chiếc cằm nhỏ, rồi quay lại môi cô.

Tuy rằng hành vi của anh vô cùng ngang ngược, thế nhưng nụ hôn của anh vẫn dịu dàng như trước. Không thể không thừa nhận rằng được anh hôn, thực sự là một cảm giác vô cùng hưởng thụ và thoải mái.

Trạng thái của Khương Uyên càng lúc càng thả lỏng hơn.

Thậm chí sau đấy cô còn đáp lại nụ hôn của anh.