Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1270

topic

Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1270 :Ngươi Rốt Cuộc Có Ra Hay Không! / Ngươi Là Cái Thá Gì Mà Ta Phải Bận Tâm? (2)

Bỗng nhiên, Thẩm Mộc lại dừng bước.

“!!!”

“???”

Tất cả mọi người ngây người nhìn xuống dưới.

Lúc này, Thẩm Mộc lại quay đầu cười một tiếng, sau đó gãi gãi đầu: “Ai! Thật xin lỗi nha, dường như đã quên đồ ở trong phủ đệ, ta phải quay về lấy một chút, lát nữa sẽ quay lại vậy.”

Nói xong, Thẩm Mộc trực tiếp thu chân lại, quay người trở về, mà còn là một đường chạy chậm.

“……”

“……”

Những người có mặt ở đây vô cùng yên tĩnh, giống như một đàn quạ vừa bay qua trước mắt.

Nói thật, chuyện quên mang đồ đạc như thế này, chắc chắn chẳng ai tin.

“Chết tiệt, dù là tìm lý do, cũng phải tìm cái nào tốt hơn chứ, quên mang đồ, lừa ma à!”

“Ni Mã, còn có kiểu này sao?”

“Nhân Cảnh Thiên Hạ Chúa Tể lại sợ hãi đến thế sao!”

Đã có người bắt đầu chửi rủa.

Phía bên ngoài, một nam tử lách mình bay tới trước mặt Chu Bách Liệt.

“Thành chủ, hắn lại trở về rồi.”

Ánh mắt Chu Bách Liệt sắc bén: “Trở về?”

“Vâng, nói là quên mang đồ, về lấy.”

“Hừ, vậy cứ tiếp tục chờ, không thể nào không ra được, ta cũng không tin hắn có thể trốn mãi trong Thần Quốc Đô Thành cả đời.”

Lúc này, Thẩm Mộc chẳng hề để tâm đến ánh mắt phía sau.

Chỉ là không đợi về đến chỗ ở, hắn thế mà lại quay về một tửu lầu.

Sau đó nghênh ngang bước vào, trực tiếp gọi một phần thịt và rượu, rồi thảnh thơi ngồi bên trong bắt đầu ăn.

“……”

“!!!”

“Khốn kiếp……”

Tất cả mọi người im lặng nhìn Thẩm Mộc ăn như gió cuốn ở đây.

“Tiểu tử này tuyệt đối mẹ nó là cố ý!”

“Dù sao cũng là cái Nhân Cảnh Thiên Hạ Chúa Tể bé nhỏ chứ, thật sự không giữ thể diện sao?”

“Trời ơi, muốn đi ra ngoài thì nhanh chóng ra ngoài đi chứ! Làm ta sốt ruột chết mất!”

“Hắn rốt cuộc muốn làm gì…… Chẳng lẽ là sợ hãi ư?”

“Rõ ràng chính là sợ hãi không dám đi ra ngoài.”

Dưới sự chú ý nhìn ngó của tất cả mọi người, Thẩm Mộc cứ thế ăn trong tửu lầu suốt một ngày.

Mãi cho đến chập tối, sắc trời đã dần dần tối sầm, Thẩm Mộc mới ợ một cái rồi đứng dậy, sau đó trả tiền liền quay người trực tiếp đi về phía phủ đệ của mình.

Và rồi, cứ thế là cả một buổi tối.

Ngày thứ hai.

Phía vòng ngoài, rất nhiều tu sĩ với gương mặt hốc hác, lại một lần nữa nhìn thấy nắng sớm của ngày hôm sau.

Bởi vì sợ Thẩm Mộc nửa đêm bỏ trốn, nên rất nhiều khách xem thêm cũng theo đó mà không ngủ.

Lúc này, Thẩm Mộc lại chuẩn bị xuất phát, hắn bước ra từ chỗ ở, vẫn là bộ trang phục và dáng vẻ của ngày hôm qua, sau đó hắn bước chân đi về phía cửa thành.

Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy, trong lòng có chút nhẹ nhõm thở phào.

Xem như là đã ra rồi.

Lần này chắc chắn là đại chiến thực sự.

Hôm qua đã chịu sự chú ý, hôm nay Thẩm Mộc lại trải qua một lần nữa, chỉ có điều hắn đi cực chậm, cẩn thận từng bước, vừa đi vừa nghỉ, còn phải suy nghĩ.

“……”

“……”

Có người thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, hận không thể xông tới cõng hắn đi.

Thế nhưng ngay vào lúc này, hắn vừa vặn đi ngang qua một quán thịt vịt.

Sau đó, chuyện khiến người ta phẫn nộ lại một lần nữa xảy ra.

Hắn bước vào quán, trực tiếp gọi nửa con vịt quay và một cân rượu ngon.

“Ni Mã!”

“……”

Tất cả mọi người muốn hộc máu.

Có người thiếu chút nữa tức đến mức ngã từ trên tường xuống.

Ngoài thành, Chu Bách Liệt mang người kìm nén lửa giận, nhưng ở Thần Quốc Đô Thành thì hắn lại thật sự không thể động thủ, đành chịu.

Uống rượu xong.

Trời đã muộn.

Thẩm Mộc đứng dậy, đối với bên ngoài cười nói: “Thật xin lỗi nha, ham rượu quá, nhìn thấy sắc trời đã tối rồi, vậy ta cứ để mai rồi đi vậy.

Chu Bách Liệt: “!!!”

Tô Cái: “!!!”

Đế Quân: “……”

Tất cả mọi người: “ ”

Đã có người tức đến mức khóe miệng giật giật.

“Ông nội ngươi, hôm qua đợi cả một đêm, hôm nay thế mà còn chưa chịu ra. Ngươi muốn chúng ta cùng ngươi mà đợi đến bạc cả đầu hay sao!”

Trơ mắt nhìn Thẩm Mộc lại quay về chỗ ở, có người rốt cuộc không kiềm chế được nữa.

“Nhân Cảnh Chúa Tể rụt đầu rụt cổ!”

“……”

Không người trả lời.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày kế tiếp, trời có chút ảm đạm, mây đen vần vũ, tựa hồ là muốn đổ mưa.

Thẩm Mộc lại chuẩn bị xuất phát, vừa mới đến khu phố Đô Thành, hắn ngước nhìn lên bầu trời.

“Ôi, hôm nay thời tiết không tốt lắm, không nên đi đường xa đâu nhỉ. Lỡ mà đi giữa đường lại đổ mưa thì thực sự không tiện chút nào. Thôi vậy, lại ở thêm một ngày nữa.”

“……

“……”

Vào giờ khắc này, không chỉ là các tu sĩ xung quanh cùng Chu Bách Liệt, Tô Cái, ngay cả Đế Quân của Thần Quốc, đều thiếu chút nữa buông lời trách mắng.

“Ông nội ngươi có tiện không tiện!”

“Muốn đi ra ngoài thì cũng nhanh chóng ra ngoài đi, người ta bên ngoài đang chờ để báo thù kia!”

“Chẳng lẽ một mình Nhân Cảnh Chúa Tể ngươi, thật sự chuẩn bị sống hết đời ở Thần Quốc Đô Thành sao?”

Giờ này khắc này, đám người nhao nhao mở miệng chửi rủa.

Bỗng nhiên, một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

Chu Bách Liệt lớn tiếng gầm thét: “Thẩm Mộc! Ngươi muốn làm con rùa rụt cổ sao? Mau ra đây chịu chết!”

Bên trong Đô Thành, Thẩm Mộc lúc này nghe tiếng, nhìn về phía Khung Vũ Môn bên ngoài.

Mặc dù không nhìn thấy thân ảnh của Chu Bách Liệt, nhưng hắn có thể cảm giác được Thần Hồn của Chu Bách Liệt đang khóa chặt lấy mình.

Hắn mỉm cười: “Chân ta mọc trên thân ta, ta muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, để ý đến ngươi là cái thá gì? Hôm nay gia tâm tình không tốt, ta đây còn cứ không ra ngoài đấy, ta đi thanh lâu nghe hát, ngươi cắn ta đi!”

“!!!”

“!!!”

Lời này vừa dứt, không khí xung quanh lập tức xao động.

Oanh!

Chu Bách Liệt cuồng bạo phóng thích nguyên khí trên người, tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết.

Có quần chúng tâm tính đều có chút không ổn.

“Quá khinh thường người khác.”

Thẩm Mộc đã chọc tức tất cả mọi người.

Tuy nói tại chỗ rất nhiều người đều không có ân oán thù hận gì với Thẩm Mộc, nhưng cho dù là một người ngoài nhìn thấy Thẩm Mộc làm người tức giận như vậy, trong lòng cũng đều có chút đồng cảm với Chu Bách Liệt.

Phải nói là, đích thực là có chút bỉ ổi, nếu đổi vị trí họ là Chu Bách Liệt, đoán chừng sẽ tức giận đến mức tâm tính bạo tạc tại chỗ.

Nhưng Chu Bách Liệt đối với cừu hận của Thẩm Mộc, đã từ phẫn hận mà thăng cấp lên một độ cao khác.

Cho nên sau khi trải qua mấy ngày cực kỳ tức giận, hắn đã hoàn toàn xem đó như một tâm kết, ngấm sâu vào tận xương tủy. Hận thấu xương đến mức này, ngược lại lại không còn kích động đến thế.

Cứ như vậy, cứ thế yên lặng được mấy ngày.

Nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được, e rằng Chu Bách Liệt này nhất định phải cùng Thẩm Mộc không chết không thôi.

Một khi hận ý bộc phát, đó chính là kinh thiên động địa.

Mà đám quần chúng xung quanh lúc này thì người đến người đi, thay đổi không ít, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy số lượng người giảm bớt.

Tựa hồ họ cũng muốn ở chỗ này cùng Thẩm Mộc đấu cho ra lẽ, thề sẽ không bỏ qua nếu không xem xong trận ân oán này.

“Hừ, ta cũng không tin, hắn cả đời cũng không ra. Tóm lại lần này ta đã tới rồi, ta nhất định phải xem cho đủ màn kịch hay này!”

“Không sai, cứ đợi Nhân Cảnh Chúa Tể này cùng Chu Bách Liệt đánh một trận.”