Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1105
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1105 :Thiên sư hồn ti
Bên này Mizuno Torachi đã châm ngòi thổi gió, những người chơi Đảo quốc kia cũng nóng lòng muốn thử.
Bên cạnh Chiba Orihime không ngừng có người lao đến chiến trường, ở trong dòng người này, bóng dáng phụ thân và Giang Khải dần bị biển người bao phủ.
“Phụ thân, Giang Khải!” Chiba Orihime vô cùng lo lắng, chỉ hận thực lực của mình thấp không giúp được điều gì.
Trong khe hở như là dòng người sang sông này, trong lúc vô tình Chiba Orihime thấy được rất nhiều người không lao về phía phụ thân và Giang Khải, ngược lại lao về một phía khác.
Nang nhìn theo phương hướng những người này lao đi, thấy một thanh trường kiếm đang cắm trên mặt đất chiến trường.
Sau khi Giang Khải và Mizuno Ikegami đôi bên tổn hại, hai người rơi xuống từ trên không trung, ngay cả vũ khí đã tuột tay.
Lúc đó nhà Mizuno đã sớm nhận lấy Thần tứ chi nhận của bọn họ, phụ thân đỡ Giang Khải lại không có thời gian để ý Thiên La trảm yêu kiếm của Giang Khải.
Lúc này, thứ thất lạc ở nơi đó là kiếm của Giang Khải!
Xung quanh Thiên La trảm yêu kiếm đã không còn địa diễm bao bọc, thân kiếm ảm đạm không ánh sáng trông như một thanh vũ khí hạ cấp chế tác sơ sài bình thường.
Cũng có rất nhiều người biết kiếm của Giang Khải có phẩm chất phi phàm, có thể dùng ra Kiếm động cửu thiên, một số người suy nghĩ nhanh nhạy muốn đi cướp kiếm.
“Không được, ta phải cướp thanh kiếm về giúp Giang Khải!” Nghĩ tới đây, Chiba Orihime chen qua đám người, di chuyển về phía Thiên La trảm yêu kiếm.
Cùng lúc đó, dù Chiba Nosora liều mạng chạy trốn nhưng đối phương là cao thủ đông đảo, cuối cùng vẫn bị người ta cản lại, đã giao thủ với người ta.
Chỉ dừng lại một lát, xung quanh Chiba Nosora đã sớm bị bao vây chật như nêm cối.
Lúc này số lượng kẻ địch khó mà tính toán, đẩy lùi một nhóm lại xông đến càng nhiều hơn.
Chiba Nosora dùng một tay nâng Giang Khải, điên cuồng vung vẩy trường kiếm.
Nhưng Chiba Nosora chỉ có thực lực không tệ trong đám Siêu phàm lục giai, lại không được tính là đỉnh cấp, trong số kẻ địch có hơn mười cao thủ Siêu phàm lục giai, còn có mấy tên cường giả Siêu phàm thất giai, cộng thêm số lượng quá nhiều, Chiba Nosora biết mình không có khả năng đưa Giang Khải rời đi.
Đột nhiên, trong mắt Chiba Nosora lóe lên vẻ kiên quyết.
“Giang Khải, thực lực của ta có hạn, không thể đưa ngươi đi, hiện tại ta chỉ có thể làm như vậy!” Nói xong, Chiba Nosora thay đổi mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim Giang Khải.
Giang Khải trợn to mắt, vội vàng nắm lấy mũi kiếm của Chiba Nosora.
Chiba Nosora vội nói, “Đừng phản kháng, ngươi rơi vào trong tay bọn họ muốn chết cũng khó khăn, hiện tại ta giết ngươi nhiều nhất chỉ tiếp nhận một lần trừng phạt tử vong, còn tốt hơn rơi vào trong tay bọn họ!” “Nosora huynh, ta xin nhận ý tốt của ngươi, nhưng… Ta còn chưa muốn chết. Hiện tại trạng thái của ta đã khôi phục!” “Ngươi đừng lừa ta, ngươi tốn rất nhiều thể lực, sao có thể nói khôi phục là khôi phục, Giang Khải, đau dài không bằng đau ngắn, để ta cho ngươi được thoải mái!” “Không phải, Nosora huynh…” “Mau buông tay, nếu ta bị giết thì ngươi không chết được!” Chiba Nosora vô cùng lo lắng.
Đám người xung quanh đột nhiên thấy hai người này, một người cầm kiếm đâm vào một người khác, muốn cho đối phương được nhẹ nhõm, một người khác nắm chặt mũi kiếm, sống chết không chịu chết…
Mizuno Takeda cũng bị cảnh tượng này làm cho ngơ ngác.
Nói thật, hắn ta rất sợ Chiba Nosora sẽ giết Giang Khải, vừa rồi Chiba Nosora muốn ra tay, hắn ta đã chuẩn bị hạ lệnh ngăn cản Chiba Nosora.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta ngăn cản, Giang Khải đã tự ngăn cản.
Đều đã rơi vào tình cảnh như thế, ham muốn sống sót của Giang Khải vẫn rất mạnh!
Nhưng nói một cách khách quan, Mizuno Takeda vẫn ưu tiên để Giang Khải sống sót, hắn ta nghiêm nghị quát một tiếng, “Nhanh, giết Chiba Nosora trước, đừng để hắn giết Giang Khải!” Trong chốc lát, nhà Mizuno, rất nhiều cao thủ bên quân đội đều xông tới từ trong đám đông, nhìn về phía Chiba Nosora không hề đề phòng.
Giang Khải thấy hơn mười cao thủ đánh tới, Chiba Nosora đã bỏ đi phòng ngự, hiện tại mục tiêu duy nhất của hắn ta là giết mình.
Chỉ cần có thể thành công giết Giang Khải, sống chết của bản thân đã không còn quan trọng.
Trong đám người, mọi người rống giận, “Giết Giang Khải, giết Chiba Nosora!” “Giết!” Giang Khải hơi híp mắt lại, khẽ quát một tiếng, “Kiếm đến!” Nhưng kiếm của hắn không đến!
Giang Khải vô cùng khiếp sợ, Thiên La trảm yêu kiếm sao thế? Là khoảng cách quá xa sao? Vì sao không cảm nhận được lời kêu gọi của mình?!
Ở một bên khác, cuối cùng Chiba Orihime đã chen qua đám người, nàng thấy có người thử rút Thiên La trảm yêu kiếm lên nhưng đều thất bại.
Lúc này, một tên nam tử nhà Mizuno hét lớn một tiếng, “Đều tránh ra cho ta! Đây là thần khí đã nhận chủ, các ngươi tưởng có thể tùy tiện cướp đoạt?” Nói xong, người kia lấy ra một viên bảo thạch.
Viên bảo thạch này cũng chỉ lớn khoảng ngón cái, toàn thân hiện ra màu xanh tối khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu, trong suốt sáng long lanh.
Vừa thấy viên bảo thạch này, trong đám đông lập tức có người kêu lên.
Bên cạnh Chiba Orihime không ngừng có người lao đến chiến trường, ở trong dòng người này, bóng dáng phụ thân và Giang Khải dần bị biển người bao phủ.
“Phụ thân, Giang Khải!” Chiba Orihime vô cùng lo lắng, chỉ hận thực lực của mình thấp không giúp được điều gì.
Trong khe hở như là dòng người sang sông này, trong lúc vô tình Chiba Orihime thấy được rất nhiều người không lao về phía phụ thân và Giang Khải, ngược lại lao về một phía khác.
Nang nhìn theo phương hướng những người này lao đi, thấy một thanh trường kiếm đang cắm trên mặt đất chiến trường.
Sau khi Giang Khải và Mizuno Ikegami đôi bên tổn hại, hai người rơi xuống từ trên không trung, ngay cả vũ khí đã tuột tay.
Lúc đó nhà Mizuno đã sớm nhận lấy Thần tứ chi nhận của bọn họ, phụ thân đỡ Giang Khải lại không có thời gian để ý Thiên La trảm yêu kiếm của Giang Khải.
Lúc này, thứ thất lạc ở nơi đó là kiếm của Giang Khải!
Xung quanh Thiên La trảm yêu kiếm đã không còn địa diễm bao bọc, thân kiếm ảm đạm không ánh sáng trông như một thanh vũ khí hạ cấp chế tác sơ sài bình thường.
Cũng có rất nhiều người biết kiếm của Giang Khải có phẩm chất phi phàm, có thể dùng ra Kiếm động cửu thiên, một số người suy nghĩ nhanh nhạy muốn đi cướp kiếm.
“Không được, ta phải cướp thanh kiếm về giúp Giang Khải!” Nghĩ tới đây, Chiba Orihime chen qua đám người, di chuyển về phía Thiên La trảm yêu kiếm.
Cùng lúc đó, dù Chiba Nosora liều mạng chạy trốn nhưng đối phương là cao thủ đông đảo, cuối cùng vẫn bị người ta cản lại, đã giao thủ với người ta.
Chỉ dừng lại một lát, xung quanh Chiba Nosora đã sớm bị bao vây chật như nêm cối.
Lúc này số lượng kẻ địch khó mà tính toán, đẩy lùi một nhóm lại xông đến càng nhiều hơn.
Chiba Nosora dùng một tay nâng Giang Khải, điên cuồng vung vẩy trường kiếm.
Nhưng Chiba Nosora chỉ có thực lực không tệ trong đám Siêu phàm lục giai, lại không được tính là đỉnh cấp, trong số kẻ địch có hơn mười cao thủ Siêu phàm lục giai, còn có mấy tên cường giả Siêu phàm thất giai, cộng thêm số lượng quá nhiều, Chiba Nosora biết mình không có khả năng đưa Giang Khải rời đi.
Đột nhiên, trong mắt Chiba Nosora lóe lên vẻ kiên quyết.
“Giang Khải, thực lực của ta có hạn, không thể đưa ngươi đi, hiện tại ta chỉ có thể làm như vậy!” Nói xong, Chiba Nosora thay đổi mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim Giang Khải.
Giang Khải trợn to mắt, vội vàng nắm lấy mũi kiếm của Chiba Nosora.
Chiba Nosora vội nói, “Đừng phản kháng, ngươi rơi vào trong tay bọn họ muốn chết cũng khó khăn, hiện tại ta giết ngươi nhiều nhất chỉ tiếp nhận một lần trừng phạt tử vong, còn tốt hơn rơi vào trong tay bọn họ!” “Nosora huynh, ta xin nhận ý tốt của ngươi, nhưng… Ta còn chưa muốn chết. Hiện tại trạng thái của ta đã khôi phục!” “Ngươi đừng lừa ta, ngươi tốn rất nhiều thể lực, sao có thể nói khôi phục là khôi phục, Giang Khải, đau dài không bằng đau ngắn, để ta cho ngươi được thoải mái!” “Không phải, Nosora huynh…” “Mau buông tay, nếu ta bị giết thì ngươi không chết được!” Chiba Nosora vô cùng lo lắng.
Đám người xung quanh đột nhiên thấy hai người này, một người cầm kiếm đâm vào một người khác, muốn cho đối phương được nhẹ nhõm, một người khác nắm chặt mũi kiếm, sống chết không chịu chết…
Mizuno Takeda cũng bị cảnh tượng này làm cho ngơ ngác.
Nói thật, hắn ta rất sợ Chiba Nosora sẽ giết Giang Khải, vừa rồi Chiba Nosora muốn ra tay, hắn ta đã chuẩn bị hạ lệnh ngăn cản Chiba Nosora.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta ngăn cản, Giang Khải đã tự ngăn cản.
Đều đã rơi vào tình cảnh như thế, ham muốn sống sót của Giang Khải vẫn rất mạnh!
Nhưng nói một cách khách quan, Mizuno Takeda vẫn ưu tiên để Giang Khải sống sót, hắn ta nghiêm nghị quát một tiếng, “Nhanh, giết Chiba Nosora trước, đừng để hắn giết Giang Khải!” Trong chốc lát, nhà Mizuno, rất nhiều cao thủ bên quân đội đều xông tới từ trong đám đông, nhìn về phía Chiba Nosora không hề đề phòng.
Giang Khải thấy hơn mười cao thủ đánh tới, Chiba Nosora đã bỏ đi phòng ngự, hiện tại mục tiêu duy nhất của hắn ta là giết mình.
Chỉ cần có thể thành công giết Giang Khải, sống chết của bản thân đã không còn quan trọng.
Trong đám người, mọi người rống giận, “Giết Giang Khải, giết Chiba Nosora!” “Giết!” Giang Khải hơi híp mắt lại, khẽ quát một tiếng, “Kiếm đến!” Nhưng kiếm của hắn không đến!
Giang Khải vô cùng khiếp sợ, Thiên La trảm yêu kiếm sao thế? Là khoảng cách quá xa sao? Vì sao không cảm nhận được lời kêu gọi của mình?!
Ở một bên khác, cuối cùng Chiba Orihime đã chen qua đám người, nàng thấy có người thử rút Thiên La trảm yêu kiếm lên nhưng đều thất bại.
Lúc này, một tên nam tử nhà Mizuno hét lớn một tiếng, “Đều tránh ra cho ta! Đây là thần khí đã nhận chủ, các ngươi tưởng có thể tùy tiện cướp đoạt?” Nói xong, người kia lấy ra một viên bảo thạch.
Viên bảo thạch này cũng chỉ lớn khoảng ngón cái, toàn thân hiện ra màu xanh tối khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu, trong suốt sáng long lanh.
Vừa thấy viên bảo thạch này, trong đám đông lập tức có người kêu lên.