Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 570

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 570 :

 
Lưu Ngọc Thành và những người khác cũng hỏi: “Đúng vậy, bọn tôi tỉnh lâu rồi, sao Đoàn trưởng lại thế? Có khi nào còn vấn đề gì chưa phát hiện ra không?”

Nhắc đến chuyện này, ai nấy đều lo lắng.

Nhìn họ, bác sĩ cũng phát cáu: “Các đồng chí xuống giường làm gì? Tôi đã dặn thế nào? Ba đồng chí bị chấn động não, hai đồng chí bị rạn xương tay, còn cậu, cậu, và cậu nữa, tất cả phải nằm yên nghỉ ngơi!”

“Bọn tôi không sao, nhảy nhót khỏe re, tỉnh nhanh lắm. Có chuyện là Đoàn trưởng bọn tôi thôi.” Phàn Cương không bận tâm.

Bác sĩ phỏng đoán: “Ngón tay đồng chí ấy vừa cử động, có ý muốn tỉnh lại, nhưng lúc này gọi vẫn chưa có phản ứng. Có lẽ phải đợi đến ngày mai.”

“Đó là do bác sĩ nói chuyện không đúng cách rồi.” Lưu Ngọc Thành nói.

Bác sĩ khó hiểu. Nói chuyện không đúng cách ?

Chỉ thấy Lưu Ngọc Thành hắng giọng, tiến sát mép giường: “Đoàn trưởng, đừng ngủ nữa! Chuyện lần này của bọn mình được tuyên truyền rộng rãi lắm, chị dâu sắp đến nơi rồi đó!”

Giọng nói vừa dứt...

Phó Cảnh Thần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Hai bác sĩ nhìn nhau, họ đã bảo rồi mà, làm sao có chuyện nói chuyện không đúng cách nên bệnh nhân chưa tỉnh ...

“Bác sĩ Ngô, bệnh nhân hình như tỉnh thật rồi!” Cô y tá kinh ngạc thốt lên.

Đau, khắp người đều đau nhức.

Phó Cảnh Thần vừa hồi phục ý thức, trước mắt một mảng mờ ảo, chỉ thấy lờ mờ mấy đồng chí mặc quần áo bệnh nhân đang đứng lượn lờ trước mặt anh.

“Đoàn trưởng, anh còn nhớ em không? Trên người anh còn khó chịu ở đâu không?”

“Phàn Cương cậu đúng là đồ l* m*ng, mau tránh ra để bác sĩ xem tình hình Đoàn trưởng!”

“...” Mọi người nhao nhao nói, khiến đầu anh đau điếng.

Nhưng cuối cùng họ cũng chịu tránh ra.

Mấy bác sĩ tiến đến gần, hỏi Phó Cảnh Thần vài câu, xác nhận thính lực và thần trí anh đều bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Bộ đội đã dặn dò riêng rằng, khi đồng chí này tỉnh lại nhất định phải thông báo ngay. Hai bác sĩ hỏi han xong xuôi liền vội vã đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh ngay lập tức chỉ còn lại một đám bệnh nhân Thần Phong doanh.

“Đoàn trưởng, anh cảm thấy chỗ nào đau không ạ? Có muốn uống nước không?” Phàn Cương sốt sắng cúi lưng, thói quen quả thực là một thứ đáng sợ. Rõ ràng bản thân hắn cũng là bệnh nhân, nhưng Phó Cảnh Thần vừa tỉnh đã lập tức vào trạng thái, chuẩn bị "hầu hạ" Đoàn trưởng.

Phó Cảnh Thần hôn mê một ngày, quả thật miệng khô lưỡi khô, dưới sự giúp đỡ của mọi người, anh uống một chút nước.

Vừa cử động, sau lưng liền đau buốt như xé rách. Xem ra vết thương ở lưng lần này khá nghiêm trọng.

Tuy thương tích đau đớn, nhưng lại khiến anh tỉnh táo hơn nhiều. Mơ hồ nhớ lại lời nói lúc nãy, anh hỏi một câu: “Vợ tôi đến rồi à?”

Khi hỏi, anh vô cớ cảm thấy có chút căng thẳng.

Cả đời này anh sợ không nhiều thứ, nhưng rất nhiều điều lại liên quan đến Khương Du Mạn.

Khoảnh khắc địa lôi nổ tung, đất đá rơi xuống người, anh đã bắt đầu sợ hãi cái c.h.ế.t, sợ hãi sự chia ly.

“Đâu có,” Lưu Ngọc Thành cười hì hì: “Bọn em thấy Đoàn trưởng cứ ngủ mãi không tỉnh, nên mới thử nói chuyện để gọi anh dậy thôi. Quả nhiên danh hai tiếng "chị dâu" là có tác dụng nhất!”

Phó Cảnh Thần: “...”

Anh im lặng nhìn Lưu Ngọc Thành, một lúc lâu không nói nên lời.

Mã Lão Tam lúc này đã lau nước mắt: “Đoàn trưởng, mấy anh em bọn em thật là mạng lớn, tình huống vậy mà lại không bị nổ c.h.ế.t. Nghe lãnh đạo nói, anh em kém nhất cũng là Huân chương Chiến công Hạng Ba.”

“Chuyến này đi, quá đáng giá!”

Lập công, làm vẻ vang cho gia đình, các anh em khác trong Thần Phong doanh không biết ngưỡng mộ họ đến mức nào. Không còn cách nào khác, đó là mệnh.

Nếu không phải do mệnh, họ đã sớm bị địa lôi nổ cho tan xác rồi.

“Cái Huân chương Hạng Ba của cậu thì có gì đáng nói trước mặt Đoàn trưởng?” Phàn Cương nói: “Đoàn trưởng là Huân chương Hạng Nhất cơ mà.”

Đám bệnh nhân mặc quần áo lính trước giường cười toe toét.

Mặc kệ là Hạng Nhì hay Hạng Ba, đây đều là chiến công họ dùng cả tính mạng để đổi lấy. Quan trọng nhất là, họ vẫn còn mạng mà nhận vinh dự này !

Phó Cảnh Thần cũng không ngờ lần này lại là Huân chương Hạng Nhất.

Có lẽ sau lần này, anh có thể thực hiện lời hứa với ba vợ, anh đã có năng lực bảo vệ Mạn Mạn thật sự.

Mã Lão Tam và mọi người nhanh chóng bị y tá "xua" về phòng bệnh của họ.

Phó Cảnh Thần đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra. Thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nhiều. Khi thay thuốc, tháo băng gạc còn kéo theo cả da thịt. Thay t.h.u.ố.c xong, chiếc mũi cao thẳng của hắn cũng đẫm mồ hôi lạnh.

Không ngủ được, anh cứ lặp đi lặp lại hình ảnh người nhà trong đầu: nghĩ về Khương Du Mạn, nghĩ về Tiểu Diệp.

Hầu như không có lúc nào ngủ yên.

Ngày hôm sau, Hạng Lập Phong đến thăm anh, hiếm hoi lắm mới không châm chọc, chỉ có vẻ mặt phức tạp: “Phó Cảnh Thần, lần này tôi thật sự toát mồ hôi lạnh thay cậu. Cậu nói xem, làm thế nào cậu lại canh chuẩn thời cơ nổ s.ú.n.g như thế?”

Những chi tiết đó, người nghe đều cảm thấy khó tin, nhưng mà, người làm ra điều "khó tin" đó, lại đang ở ngay trước mặt...

Tưởng chừng hai người sẽ lâu lắm mới gặp lại, không ngờ lại nhanh như vậy, mà đối phương còn đạt lập được công lớn đến thế.

“Thấy, thì nổ s.ú.n.g thôi.” Phó Cảnh Thần cũng bất ngờ vì hắn đến, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.