Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1406
topicThập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1406 :
“Đừng chặn cửa, đi nhanh lên. Mấy đứa không buồn ngủ sao?” Phùng Nhất Thông đứng phía sau hét lớn giục người phía trước, không nhìn thấy rõ tình hình đang diễn ra.
Bác sĩ Đổng nhìn theo ánh mắt Nhạc Văn Đồng thấy sinh viên y khoa đang đứng, ngạc nhiên hỏi Nhạc Văn Đồng: “Là bạn học trong lớp em sao?”
Không phải là bạn học của bệnh nhân mà ông vừa nói sao.
Nhạc Văn Đồng thầm than trong lòng nghĩ, Thật là trùng hợp.
Nghĩ đến việc bác sĩ Giang không gọi Bạn học Phan quay lại Khoa Ngoại tổng quát I hỗ trợ cấp cứu, chứng tỏ bệnh nhân nguy kịch, gọi đến cũng chẳng ích gì, chỉ làm tổn thương lòng sinh viên.
Hình như cũng nghĩ đến điều này, Phan Thế Hoa bước nhanh về phía trước.
Tạ Uyển Oánh thấy vậy liền nhấc chiếc cặp rơi trên đất của anh lên rồi bước nhanh theo sau.
Phùng Nhất Thông ngạc nhiên khi thấy hai người họ bỏ chạy, bước ra khỏi cửa văn phòng bác sĩ hỏi lớp trưởng: “Lớp trưởng, cậu biết hai người họ làm sao vậy?”
Không nên nghe thấy, nghe thấy có lẽ cũng không sao nhưng không nghe thấy có lẽ sẽ tốt hơn. Nhạc Văn Đồng thầm kêu khổ trong lòng nghĩ, Làm lớp trưởng bốn năm, đối mặt với tình huống này là chuyện thường tình. Kiếp sau anh thà chết chứ không làm lớp trưởng cho đám người này nữa.
“Lớp trưởng, sao cậu không nói gì!” Phùng Nhất Thông sốt ruột đến mức nổi đóa với cán bộ lớp, vì không biết có nên đuổi theo hai người kia hay không.
“Tự cậu nghĩ đi.” Nhạc Văn Đồng quẳng lại một câu, không tâm trạng chăm sóc gã này như mẹ hiền nữa. Quay người lại, anh xin ý kiến bác sĩ Đổng: “Giáo sư, em có thể lên Khoa Ngoại tổng quát I xem sao không?”
“Được được.” Bác sĩ Đổng vội vàng vẫy tay với anh, vì biết mình đã gây rắc rối.
Nhạc Văn Đồng bước nhanh đuổi theo hai người phía trước.
Phùng Nhất Thông vẫn bực bội tìm người giải đáp thắc mắc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đi qua phòng cấp cứu, đến tòa nhà khám bệnh rồi đến khu nội trú. Bệnh viện đêm khuya, hành lang vắng lặng, tiếng bước chân vội vã trong hành lang trống trải nghe càng vang vọng và chói tai.
Tiếng thở dồn dập vang lên trong không khí.
Khoa Ngoại tổng quát I nằm ở tầng tám, đối diện Khoa Phẫu thuật Tim mạch L*иg ngực. Buổi tối thang máy rất khó chờ. Chạy đến cửa thang máy, điên cuồng ấn nút gọi thang máy. Tiếng leng keng của thang máy từ từ đi xuống, trong mắt người nóng ruột như lửa đốt mỗi giây trôi qua đều chậm chạp. Phan Thế Hoa quay người lại, định leo cầu thang bộ nếu chờ không được nữa. Bỗng nhiên có bàn tay đặt lên vai anh.
“Đừng vội, cửa sắp mở rồi.”
Là giọng của Bạn học Tạ.
Leng keng, cửa thang máy mở ra. Phan Thế Hoa cứng người, đờ đẫn, như ý thức được mình đã biểu hiện không đúng.
Tạ Uyển Oánh xách cặp của anh, thấy anh không nhúc nhích, đành phải đưa tay kéo anh vào thang máy.
Vào thang máy, Tạ Uyển Oánh đóng cửa thang máy, ấn nút tầng tám.
Đang đang đang, thang máy chậm rãi đi lên.
Phan Thế Hoa thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn cô.
Gương mặt Tạ Uyển Oánh dưới ánh đèn trong thang máy trông thật thanh tú, vẻ mặt bình tĩnh khiến làn da cô như phủ một lớp băng, không có biểu cảm, chỉ còn lại sự nghiêm nghị.
Có lẽ bị cô lây nhiễm, hơi thở của Phan Thế Hoa dần dần ổn định lại.
Leng keng, thang máy dừng ở tầng sáu.
Hai người nhìn số sáu mà không bước ra, chờ cửa thang máy mở xem có ai không.
Thật sự có người.
Đứng ở cửa thang máy chính là Phó Hân Hằng và Lý Thừa Nguyên.
Tạ Uyển Oánh và Phan Thế Hoa đồng loạt giật mình.
Nhìn thấy hai người họ trong thang máy, Lý Thừa Nguyên hỏi: “Hai người không về nhà sao?”