Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 71
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 71 :Hải Ma Nữ, đã chết!
—————
Cơ thể nửa trong suốt của con quái vật lớn đến mức khiến chiếc du thuyền trở nên ‘nhỏ bé’ trước nó, chiếm lĩnh toàn bộ bầu trời.
Mặt biển cuộn trào như sôi sục, ánh sáng ban mai từ bốn phương tám hướng đổ về ‘sân khấu trung tâm’, như một vị cổ thần khó mà hiểu nổi đang đứng giữa đại dương mênh mông.
Trong âm thanh quái dị thần thánh vang lên bên tai, vô số người ngẩng đầu lên ngước nhìn, run rẩy trong sợ hãi.
“Tiểu Giang!!!”
“Giang Kinh Mặc!!”
Ầm!!!
Tiếng va chạm như nổ tung vang lên bên tai, vật liệu trên boong tàu vỡ vụn, sóng nước bắn cao cả chục mét, tức thì đánh thức suy nghĩ của tất cả những người đang bị đình trệ.
Trong lúc hỗn loạn, âm thanh báo động liên tục vang lên.
Cảnh báo mọi người nhanh chóng rời khỏi để trú ẩn, tránh đối đầu trực diện với quái vật Hải Ma Nữ cấp 3S.
Cũng giống như dị năng giả, quái vật cấp 3S cực kỳ hiếm gặp, chúng có ý thức lãnh thổ rất mạnh và trí tuệ vượt trội hơn nhiều so với quái vật cấp 2S. Ngoại trừ vài cuộc truy quét quái vật cấp 3S trong môi trường sống của con người, mọi người đều cố gắng tránh chọc giận những con quái vật cấp 3S có lãnh thổ riêng, vì hầu hết chúng lúc nào cũng luôn trong trạng thái ngủ say.
Mỗi con quái vật cấp 3S đều có mã hiệu do quốc gia đặt, sở hữu những khả năng đáng sợ tương đương với dị năng giả cấp 3S.
Hải Ma Nữ, quái vật thiên sứ biển cấp 3S thuộc lĩnh vực đại dương, quanh năm ngủ say dưới đáy biển, có khả năng ăn mòn và sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay khi âm thanh của nó vang lên, nỗi sợ hãi lập tức lan tràn trong tâm trí của vô số người, trong đầu họ chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất—chạy, chạy thật nhanh!
Lăng Tử Diệu trừng mắt, bị kéo lê ra xa rồi đập mạnh vào tường, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến sự đau buốt ở lưng, bật dậy ngay lập tức, muốn xông lên.
“Mẹ nó cậu làm cái quái gì vậy?! Giang Kinh Mặc!! Ông đây không cần cậu cứu, cậu có nghe không?! Hơn nữa, chuyện đánh quái vật này là việc của đàn anh!! Đáng ra phải là tôi lên mới đúng!!”
Anh ta mạnh mẽ lao tới, nhưng lại bị luồng khí mạnh quật ngã lần nữa, nghiến răng nói: “Cậu chỉ là một sinh viên năm nhất nhỏ bé, xía vào chuyện này làm gì?!”
Làm gì có—làm gì có chuyện đàn em bảo vệ đàn anh?
Huống hồ anh ta còn bị Giang Kinh Mặc chỉnh đốn không biết bao nhiêu lần, tự cảm thấy quan hệ giữa mình và Giang Kinh Mặc không hề tốt.
Anh ta hét lớn: “Cậu có bệnh thánh mẫu hả?!”
Các giảng viên cũng run rẩy di chuyển, ngoài Thời Tuế ra, không ai có thể phản ứng kịp dưới áp lực tinh thần từ quái vật.
Những giảng viên không rõ tiềm lực dị năng của Giang Kinh Mặc đều ngơ ngác, không thể không nghiến răng.
Cơn sóng trong lòng bọn họ cũng chẳng nhỏ hơn những cơn sóng biển ngoài kia là bao.
Giang Kinh Mặc rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ em ấy thật sự là một bé cá voi sát thủ nhỏ hòa nhã thân thiện, dùng sức mạnh ý chí kéo mọi người trở lại?
Thời Tuế đã sớm tiến vào trung tâm vụ va chạm, nước bắn cao hàng chục mét rơi xuống, làm mờ mọi cảnh vật cùng đống đổ nát thành những khối màu rung rinh, dòng nước ào ào rơi xuống, trong đó còn có vô số mảnh xác của quái vật bị cuốn theo.
Hải Ma Nữ dang đôi cánh nửa trong suốt, thân hình chao đảo trên mặt biển trong một thoáng, gây ra vô số sóng lớn.
Lúc này, mọi người mới có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Thời Tuế đứng trước boong tàu bị vỡ, gai kim loại sắc nhọn xuyên qua tứ phía của xúc tu, dòng điện nối liền trong dòng nước biển, lách tách bám quanh Hải Ma Nữ, khiến thân hình nó bất động tại chỗ, phát ra âm thanh vừa hư ảo vừa quỷ dị.
Còn Giang Kinh Mặc đang nửa quỳ trên boong tàu, cánh tay phải thõng xuống bên cạnh, cậu ở không xa phía sau Thời Tuế, toàn thân ướt đẫm, mái tóc hơi dài rủ xuống, những giọt nước từng chuỗi rơi xuống vỡ tan trên mặt đất, chỉ làm nổi bật lên gương mặt lạnh lùng và điềm tĩnh, cùng với chút máu đỏ tươi rỉ ra từ khóe môi.
Cậu giơ tay trái lên, chỉ thử một chút, rồi ‘rắc’ một tiếng tự nắn lại khớp vai phải bị trật, nhẹ nhàng vận động rồi đứng dậy.
Giang Kinh Mặc giơ tay, mu bàn tay lau đi vệt máu nơi khóe môi, rồi quay đầu, ánh mắt đen láy lóe lên ánh sáng, cậu không hài lòng, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền thoáng hiện.
“Anh mới có bệnh thánh mẫu.”
Trước mặt cậu, một mảnh vật thể nửa trong suốt khổng lồ đã bị dị năng của Giang Kinh Mặc đánh đến mức không còn nhận ra là một xúc tu nữa, đang quằn quại trong vô vọng.
Trong tiếng gào rú của Hải Ma Nữ, cảnh tượng xúc tu vặn vẹo kia cùng nụ cười của Giang Kinh Mặc, kèm theo vết máu đỏ nơi khóe môi vẽ thành một vệt…
Yêu dị, mãnh liệt, và chấn động tột cùng.
Tĩnh lặng.
Trong bản âm hưởng thần thánh, một sự tĩnh lặng kỳ lạ lan tỏa.
“Rốt cuộc là… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đội trưởng.”
Giang Kinh Mặc đứng dậy gọi một tiếng.
Thời Tuế không quay đầu lại, gió biển cuốn bay vạt áo của hắn.
Giang Kinh Mặc bước chân lên lan can.
Trước mắt cậu, vô số hạt kim loại xuất hiện, tạo thành một con đường dẫn thẳng tới bộ não đỏ của Hải Ma Nữ.
Thời Tuế thành công khiêu khích, cũng đã chọc giận Hải Ma Nữ, nó nhận ra ý đồ của hai người, vô số xúc tu trong suốt không thèm để ý đến Thời Tuế nữa, như nhận thức được mối đe dọa từ Giang Kinh Mặc, chúng từ khắp mọi hướng đổ dồn về phía cậu.
Trong sự yểm trợ của Thời Tuế, Giang Kinh Mặc khéo léo né tránh, từng bước áp sát.
Hải Ma Nữ rõ ràng trở nên nóng nảy, mất kiên nhẫn với đám nhân loại không biết điều này.
Biển cả rít gào, boong tàu phía đầu du thuyền đã bị hư hại nghiêm trọng.
Trong cuộc chiến cấp 3S này, những người khác hầu như không thể tham gia, đặc biệt là các sinh viên chưa tốt nghiệp, chỉ có thể lảo đảo giữ chặt mọi thứ xung quanh để khỏi bị văng ra ngoài.
Trong mắt họ phản chiếu hình bóng Giang Kinh Mặc lao nhanh trên không trung nhờ vào các bệ kim loại.
Quá nhanh, cũng quá nhạy bén.
Trong trận chiến thực sự của cấp 3S, họ mới nhận ra sự chênh lệch.
Chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại toàn diện.
Cuộc chiến này khiến người xem vừa phấn khích vừa sợ hãi, run rẩy không ngừng.
Những sinh viên năm trên bị Giang Kinh Mặc kéo đi cũng bất giác nhìn theo vào hình bóng ấy, trong lòng không ngừng cầu nguyện—nhanh lên, nhanh thêm chút nữa… nhất định, nhất định, không được để xúc tu chạm trúng!
Các giảng viên khẩn cấp báo cáo tình hình cho Cục Quản lý Dị năng.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải tự giác dẫn các sinh viên năm ba vào trong tòa nhà để tránh nạn, còn Đoạn Tử Vũ, người đang muốn nhân lúc hỗn loạn nhảy xuống biển để bỏ trốn cũng bị Đoạn Mặc Hiên túm chặt.
Đoạn Mặc Hiên lạnh lùng cúi đầu, nụ cười hoàn toàn biến mất, trước khi đối phương kịp chửi rủa, anh đã bẻ gãy cả hai cánh tay của cậu ta.
Âm thanh đó lạnh lẽo, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
“Đoạn Tử Vũ, trước đây cậu bịa chuyện cũng được, giả vờ vô tội cũng được, tôi không quan tâm, cũng không bận tâm đến cái gia đình đó của cậu, nhưng nếu cậu còn dám nói thêm một câu về ông nội và đồng đội của tôi, thì cứ thử xem.”
Đó là giới hạn cuối cùng của anh ta.
Đoạn Tử Vũ khẽ run rẩy.
Sự rời đi của Hoà Cảnh Minh giống như cắt đứt sợi dây đang căng chặt trong đầu cậu ta.
Cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đoạn Mặc Hiên.
Nếu không phải vì ông nội và đồng đội, thì Đoạn Mặc Hiên cũng không bận tâm đến việc phải gánh thêm một cái mạng sống mục nát như cậu ta.
Đoạn Tử Vũ loạng choạng bị kéo vào bên trong tòa nhà.
Trong khi đó, dưới sự yểm trợ của thời Tuế, Giang Kinh Mặc đã lao đến trước phần não đỏ của Hải Ma Nữ. Hải Ma Nữ bắt đầu có ý định rút lui, nó không ngờ rằng trên ba chiếc du thuyền này lại có đến hai người sở hữu dị năng cấp 3S.
Cơ thể nó đang từ từ chìm xuống, tất cả các xúc tu đều thu lại, tập trung bảo vệ điểm quan trọng ở não.
Giang Kinh Mặc tập trung tất cả dị năng vào tay, khi đến gần một dị năng giả cấp 3S, ngay cả cậu cũng cảm thấy tim đập thình thịch, dây leo nhỏ hoảng sợ muốn trồi ra, nhưng lại bị cậu mạnh mẽ kiềm chế lại.
Nhắm vị trí, dị năng bắn thẳng vào điểm được bảo vệ bởi vô số xúc tu, trong nháy mắt, một lực xung kích khổng lồ khiến nửa bộ não đỏ kỳ dị bị nghiền nát.
Những xúc tu chuẩn bị tấn công Giang Kinh Mặc bị vô số lưỡi dao kim loại chém đứt, ngay khi Giang Kinh Mặc và đối phương va chạm, dòng điện làm chậm hành động của Hải Ma Nữ cũng ngừng lại.
Hải Ma Nữ im lặng trong giây lát, sau đó kêu thét lên thảm thiết đầy thê lương.
Giang Kinh Mặc cũng nhíu mày vì đau đớn.
Lực xung kích tác động lẫn nhau, cánh tay của cậu lại vang lên tiếng răng rắc, kèm theo cơn đau dữ dội đến cực điểm, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã nâng tay bẻ lại vị trí.
Toàn bộ quá trình không đến hai giây, cậu chỉ hơi nhíu mày.
Cơ thể cậu bị lực xung kích đẩy bay xa hàng chục mét, may mắn được Thời Tuế đón lại bằng một bệ kim loại, cậu lập tức xoay người chống nửa thân xuống bệ rồi đáp xuống đất.
Quần áo ở phần eo bụng đã bị rách, để lộ làn da trắng nõn cùng cơ bụng thanh mảnh, xen lẫn vài vết xước đỏ kéo dài.
Hải Ma Nữ rên rỉ đau đớn.
Đối mặt với hai dị năng giả cấp 3S, nó đã quá sức chống đỡ, lần này nó không muốn đánh tiếp nữa, nhanh chóng chìm xuống, chỉ có điều, vào giây phút cuối cùng, nó vẫn không cam tâm phóng ra tất cả xúc tu, mục tiêu là ba chiếc du thuyền xung quanh. Cơ thể nửa trong suốt của nó giữa mặt biển xanh dần phát ra ánh sáng đỏ rực, một cái miệng đầy răng nhọn từ từ mở ra, sóng âm sắc nhọn và chói tai vang xa.
Tiếng sóng xung kích làm cho ngực người ta cảm thấy nặng nề, đau nhức trong đầu.
“Không ổn rồi, đó là dị năng tinh thần đặc trưng của Hải Ma Nữ, mọi người che tai lại! Trốn đi!!”
Có giảng viên cố gắng hét lớn, nhưng mới nói được một nửa đã bị sóng âm chấn động khiến ông hét lên một tiếng, mắt trợn ngược, thân thể mềm nhũn ngã xuống, may mắn được người bên cạnh đỡ lấy.
Trước mắt Giang Kinh Mặc như có vô số ánh sáng lóe lên, đầu đau như muốn nứt ra, dường như có hình ảnh nào đó đang muốn phá vỡ giới hạn, quay trở lại trong trí nhớ của cậu.
Giang Kinh Mặc sở hữu khả năng chiến đấu chuyên nghiệp đáng kinh ngạc khiến nhiều người phải thán phục, cơ thể cậu đã quay lại trên không trung phía trên Hải Ma Nữ.
So với thân thể khổng lồ của Hải Ma Nữ đang chìm dần, cậu giống như một sinh vật nhỏ bé, sự tương phản quá mức rõ rệt.
“Ồn chết đi được…..”
Giang Kinh Mặc khẽ ho một tiếng, đưa tay giữ lấy đầu, sau đó nhanh chóng hét lên.
“Đội trưởng!”
Thời Tuế hất tung vô số xúc tu đang tấn công du thuyền, quay đầu lại và giơ tay ra trong không trung.
Một ngọn giáo kim loại dài xuất hiện trước mặt Giang Kinh Mặc, trên đó còn vương lại những tia sét nhỏ.
Lúc này, sóng lớn dâng cao, hơi nước mù mịt, mây đen trên đầu bắt đầu tụ lại, tiếng sấm rền vang từ dòng điện trong ngọn giáo phát ra, như báo hiệu cơn bão đang đến.
Một buổi sáng yên bình, bất ngờ trở thành khúc dạo đầu cho một thảm họa trên biển.
Cộng thêm sự hiện diện của Hải Ma Nữ, cảnh tượng quái dị và huyễn hoặc này giống như sự ra đời của một thế giới mới.
Giang Kinh Mặc nắm chặt ngọn giáo, cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, không cho đối phương bất kì cơ hội nào để trốn thoát.
Cậu cầm ngọn giáo mang theo dị năng của Thời Tuế lao xuống, xuyên qua vô số xúc tu cản đường, cuối cùng kết hợp với sức mạnh của chính mình, tia sét nối liền một mạch, mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể của Hải Ma Nữ, xuyên thủng lớp vỏ ngoài mềm dẻo trong suốt, nghiền nát hoàn toàn bộ não đỏ tươi kia.
Một lực xung kích khổng lồ bắn thẳng lên trời, trong thoáng chốc phá tan những tầng mây dày đặc đang tụ lại.
Chất lỏng và rắn từ vết thương trào ra, tiếng thét chói tai của Hải Ma Nữ đột ngột ngừng lại.
Giữa tiếng sóng biển cuộn trào, chỉ còn lại bóng dáng Giang Kinh Mặc xuyên qua không trung.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, xác nhận một sự thật — Hải Ma Nữ, đã chết!
Đôi mắt đen ấy bừng sáng, mây mù tan ra, bầu trời trong xanh trở lại, ánh sáng lại một lần nữa rọi xuống, làm cho vẻ nhếch nhác vì ướt sũng kia thêm phần kiêu ngạo và tự do.
“Tôi nói rồi, đừng tùy tiện động vào người trong lãnh địa của tôi, hiểu chưa?”
Dù là Lăng Tử Diệu hay bất kỳ ai khác, đều là người mà cậu có thể bắt nạt, có thể mắng, nhưng người khác thì không được vô cớ làm vậy.
Đây chính là ý thức lãnh địa của một dị năng giả cấp 3S.
Hải Ma Nữ không hiểu, thậm chí còn khiêu khích đến giây phút cuối cùng, vậy thì làm cho nó hiểu thôi.
Cơ thể khổng lồ của Hải Ma Nữ nhanh chóng chìm xuống, kích thước của nó quá lớn, trong khoảnh khắc, dường như dưới lòng biển xảy ra một trận động đất, từ điểm đó lan ra xung quanh rất nhanh, những cơn sóng dâng cao hàng chục mét, cùng với sự chìm xuống của Hải Ma Nữ, du thuyền rung lắc dữ dội, âm thanh của biển như tiếng gào thét của vô số người hòa lẫn vào nhau.
Cơ thể của Giang Kinh Mặc nhanh chóng rơi xuống.
Thời Tuế không dám tùy tiện dùng bệ kim loại để đỡ trực tiếp, chỉ tạo ra vô số bệ nối liền xung quanh Giang Kinh Mặc, nhưng dường như cậu đã kiệt sức, ôm đầu, để mặc cho cơ thể rơi xuống, lao thẳng vào những đợt sóng dữ dội bên dưới.
Ngay sau đó….
Thời Tuế nín thở lao xuống biển, đưa tay kéo Giang Kinh Mặc đang nhíu chặt mày, nhắm chặt mắt vào trong lòng.
Giống như một phản xạ có điều kiện, dây leo đen trắng ngay lập tức mất kiểm soát, ngay khi được Thời Tuế chạm vào, chúng lập tức trào ra từ cổ tay của Giang Kinh Mặc, từng lớp quấn chặt lấy Thời Tuế và chính cậu, chìm sâu xuống đáy biển.
Sau khi những cơn sóng khổng lồ tan biến,
Những người còn tỉnh táo trên thuyền mở to mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Biển dần yên tĩnh trở lại, thân thể khổng lồ của Hải Ma Nữ từ từ nổi lên trên mặt nước, dòng chất lỏng đỏ chảy bên trong cơ thể bán trong suốt tuyệt đẹp của nó. Thứ khổng lồ đó, so với bất kỳ sinh vật nào họ từng thấy đều chấn động hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này, Thời Tuế và Giang Kinh Mặc, hai người đã hợp lực đánh bại Hải Ma Nữ, đã biến mất không còn dấu vết, biển bị khuấy đục đến mức hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ tình hình.
*****
“Mặc Mặc? Sao con lại ngồi đây một mình?”
Một giọng nói dịu dàng đầy từ ái vang lên từ phía sau.
Cậu bé xinh đẹp khoảng bốn, năm tuổi ngồi trên bậc thang nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn thấy người đã nở nụ cười rạng rỡ.
“Mẹ viện trưởng, con đang ngắm cảnh ạ.”
Giọng nói non nớt mềm mại, mặc dù mặc quần áo cũ nát cũng không thể che giấu sự đáng yêu và xinh đẹp của cậu.
“Cảnh thì ngày nào cũng như nhau mà, có gì đẹp đâu mà ngắm? Các anh chị lớn đi làm việc từ bên ngoài trở về, mang rất nhiều đồ về chia cho các em nhỏ, sao con không đi cùng?”
“Không sao đâu ạ, bọn họ cứ lấy những gì họ thích, còn dư lại gì thì cho con là được, con không kén chọn đâu.”
Cậu bé bốn, năm tuổi cười khanh khách, logic rõ ràng, từng lời từng chữ đều khiến người ta đau lòng vì sự hiểu chuyện, lại như thể không để tâm đến sự sâu sắc của thế gian này.
Cậu thậm chí còn xoay người lại, ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình, nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Con thích nhìn mọi người vui vẻ—đáng yêu lắm đó.”
“Còn bé xíu thế này mà đã biết khen người khác đáng yêu rồi sao?”
Viện trưởng bị cậu bé chọc cười, đưa tay nhéo má Mặc Mặc rồi bế cậu lên.
“Nhìn thì tròn trĩnh múp míp, sao bế lên lại nhẹ thế này? Con phải ăn uống đầy đủ biết không, nhìn mấy nhóc mập mạp kia xem, đừng có nhường hết cho chúng.”
Đối với lời này, cậu bé chỉ cười, ngọt ngào hôn lên má viện trưởng một cái, trông cậu hạnh phúc đến mức như sắp bật ra bong bóng.
Hình ảnh đáng yêu này khiến trái tim viện trưởng tan chảy.
Bà cũng không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt mềm mại của cậu.
Đứa nhỏ dễ thương này bị một nhóm buôn người bỏ rơi, không rõ thân phận, từ khi đến đây đã ngoan ngoãn đến mức không ngờ, hiểu chuyện đến kỳ cục, chẳng bao giờ khiến người ta phải lo lắng, ngược lại còn khiến người ta thêm thương xót.
Khi bà còn đang suy nghĩ, mấy đứa trẻ mập mạp mà bà vừa nhắc đến đã lạch bạch chạy tới, tay đầy kẹo bánh.
“Mặc Mặc, Mặc Mặc, ăn cái này đi, lát nữa mình chơi trò gia đình nhé?”
“Cái kia không ngon đâu, Mặc Mặc ăn cái này, cái này nữa, mình đặc biệt giành lấy đấy!”
Phần lớn bọn trẻ đều khoảng bốn, năm, sáu tuổi, ríu rít gọi nhau.
Mẹ viện trưởng cười một tiếng, đặt cậu xuống, nhìn cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu nhanh chóng hòa vào xung quanh.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, bà luôn cảm thấy cậu bé này khác với những đứa trẻ bình thường, lúc nào cũng cười tủm tỉm, dường như không quá để ý đến môi trường xung quanh, cũng không thể hòa nhập với các bạn nhỏ khác. Nhưng bây giờ, có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Dù sao, cậu bé này quan tâm nhất chính là những người xung quanh mình, làm sao có thể không hòa nhập được chứ?
Cậu bé ôm đầy kẹo bánh, rồi được nhấc lên lần nữa.
Lần này là một anh trai tầm mười sáu, mười bảy tuổi, cười vui vẻ, trên ngón tay còn có vết chai, đưa cho cậu một bộ bút màu có bao bì hơi rẻ tiền.
“Mặc Mặc cầm lấy, lần này anh Phong của em kiếm được kha khá tiền, nhưng viện phúc lợi cần sửa sang lại nên cũng tốn không ít, em cầm tạm cái này chơi nhé, sau này anh sẽ mua cho em cái tốt nhất!”
Cậu bé vui vẻ nhận lời, ôm bộ bút màu bình thường nhất như đang ôm lấy tuổi thơ quý giá và không hề rẻ của mình.
Cuối cùng, cậu dường như muốn nói gì đó, quay đầu nhìn khuôn mặt ấy, nhưng lại thấy khuôn mặt tràn đầy nụ cười và niềm hứng khởi ấy đã nhuốm đầy máu, đôi mắt sáng lấp lánh đã mất đi ánh sáng.
Nụ cười của cậu bé vụt tắt trong nháy mắt, Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
Không đúng….
Đây là ký ức trước đây của cậu sao?
*****
Bị biển cả bao trùm, hơi thở liên tục bị đè nén, Giang Kinh Mặc mơ màng mở mắt, khóe môi vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ánh sáng nào, giống như bị ảnh hưởng bởi dị năng hệ tinh thần cuối cùng của Hải Ma Nữ, mơ màng nhìn vào mắt Thời Tuế, còn vươn tay chậm rãi chạm vào.
Thời Tuế nhíu mày, không khí trong miệng liên tục bị rút cạn, lúc này, cả hai vẫn đang chìm xuống.
Nhưng dù Thời Tuế có vỗ mặt Giang Kinh Mặc thế nào cũng không có tác dụng.
Đặc biệt là ánh mắt ấy — lệ thuộc, vui vẻ, thậm chí còn có chút hoài niệm.
Thời Tuế chậm rãi thở ra một chuỗi bong bóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má Giang Kinh Mặc, suy nghĩ xem lúc này nên làm gì.
Dây leo nhỏ của Giang Kinh Mặc đang quấn chặt lấy hắn, nếu muốn hành động, chắc chắn sẽ làm tổn thương cậu. Tình huống này khiến Thời Tuế không thể đưa Giang Kinh Mặc nổi lên mặt nước.
Nhưng điều quan trọng nhất là trạng thái hiện tại của Giang Kinh Mặc tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.
Cho đến khi cơ thể trong lòng đột nhiên run rẩy mạnh mẽ.
Ánh sáng lóe lên, như thể tất cả tâm trí đột nhiên quay trở lại.
Trong khoảnh khắc đó, nụ cười biến mất, một biểu cảm lạnh lùng, tàn nhẫn hiện lên trên mặt và ánh mắt của Giang Kinh Mặc, nhưng trước khi người khác kịp nhận ra, cậu đã nhanh chóng thu lại. Giang Kinh Mặc nhíu mày, ấn nhẹ lên trán, cuối cùng cũng mơ hồ đối diện với ánh mắt của Thời Tuế, nhận ra cả hai đang chìm sâu xuống biển.
Trong đại dương, Giang Kinh Mặc vô cùng quen thuộc với môi trường này.
Vì vậy, ngay khi mở mắt, cậu cũng không cảm thấy quá áp lực.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Thời Tuế đang cố gắng nhịn thở, thỉnh thoảng còn thở ra chút bong bóng.
Dây leo trên người cậu đang quấn chặt lấy đối phương.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Kinh Mặc cảm thấy như mình đang âm mưu dìm chết đội trưởng.
Cậu là một bé cá voi sát thủ thân thiện và hòa đồng cơ mà! Chết thật!!
Giang Kinh Mặc trừng to mắt, dây leo trên người lập tức thu lại. Dường như cậu muốn giải thích gì đó, nhưng khi nhìn tình hình xung quanh, cậu quyết định dứt khoát hành động.
Thời Tuế đang định đưa Giang Kinh Mặc lên mặt nước.
Nhưng cậu lại rướn người về phía trước, đôi môi ấm áp trong làn nước biển áp lại gần, mang theo vị mặn chát của biển, khẽ mở môi hắn ra, truyền vào một hơi thở.
Sau đó, Giang Kinh Mặc rụt người lại, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Thời Tuế.
Thời Tuế: !
Có vẻ không có vấn đề gì, ít nhất là trong thời gian ngắn đội trưởng sẽ không bị ngạt thở.
Giang Kinh Mặc yên tâm, lập tức kéo Thời Tuế bơi lên mặt nước.
Nhưng đang bơi được nửa đường, Giang Kinh Mặc nhìn thấy Thời Tuế há miệng, thở hơi ra.
Giang Kinh Mặc: ?
Sau đó Thời Tuế lại tiếp cận, đòi thêm một lần hôn truyền hơi.
Giang Kinh Mặc: ????
Cho đến khi cả hai cùng trồi lên mặt nước, Giang Kinh Mặc và Thời Tuế đều đồng loạt hít sâu một hơi.
Giang Kinh Mặc đưa tay vuốt tóc, bất mãn nói: “Đội trưởng, chỉ có một đoạn ngắn thế này, anh còn muốn truyền bao nhiêu hơi nữa chứ?!”
Có hơi quá đáng rồi đó!!
Rất khó để không nghi ngờ rằng hắn đang tranh thủ ăn đậu hũ của cậu.
Thời Tuế hít một hơi sâu, theo phản xạ nhếch miệng cười nhẹ, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất. Hắn ôm chặt Giang Kinh Mặc vào lòng, cằm và mũi cọ lên cánh tay thường xuyên bị thương của Giang Kinh Mặc.
Giang Kinh Mặc sững lại trong chốc lát, chỉ cần nhìn sau gáy Thời Tuế cũng có thể nhận ra sự căng thẳng và kìm nén của hắn.
“Em….” Thời Tuế cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Nhưng chỉ vừa nói được một chữ thì đã bị Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang bám vào lan can phía trên cắt ngang.
Đoạn Mặc Hiên rõ ràng đã điều chỉnh lại tâm trạng, cũng đã thoát khỏi sự choáng ngợp khi nhìn thấy xác của Hải Ma Nữ.
Lúc này, anh ta bám vào lan can, hét lên với giọng phấn khích.
“Anh Tuế, cậu ổn chứ? Mười phút rồi đấy! Không ngạt thở đấy chứ?”
Rõ ràng, mọi người không hề lo lắng về tình trạng của Giang Kinh Mặc dưới nước, nhưng lại lo rằng Thời Tuế không bị Hải Ma Nữ giết chết thì cũng bị Tiểu Giang làm ngạt thở.
“Đội trưởng, báo cáo, lúc nãy cậu ta còn cười hớn hở bàn xem nên tổ chức tang lễ cho cậu thế nào.”
“Bậy! Em nói tổ chức tang lễ cho Hải Ma Nữ nhá.”
Đoạn Mặc Hiên bực bội quát lại.
“Dù sao nó cũng là quái vật cấp 3S, không thể để nó ra đi một cách mờ nhạt như thế được, đúng không? Anh Tuế, cậu nói xem, đốt vàng mã có phải là có thành ý nhất không? Lão Cốc lại khăng khăng đòi chuyển khoản điện tử, nhưng có chắc là nó biết sử dụng không!”
“Đó là phong cách hiện đại, để nó có cơ hội trải nghiệm!”
Cốc Khải nghển cổ hét lên.
Trong hoàn cảnh kỳ lạ này, họ lại bắt đầu tranh luận không ngừng.
Vừa quen thuộc vừa buồn cười.
Giang Kinh Mặc ngẩng đầu, nheo mắt nhìn hai đồng đội đang nằm bò trên lan can.
Thân mình vẫn ngâm trong làn nước biển lạnh lẽo.
Nhưng trong chớp mắt, dường như từ ký ức ngạt thở kia, cậu đã trở lại nhân gian.
Hai người họ lại tiếp tục tranh cãi, cúi đầu nhìn Giang Kinh Mặc và Thời Tuế, cũng không vội cứu người.
“Đội trưởng, Tiểu Giang, hai người nói xem?!”
Trán Thời Tuế nổi gân xanh, cười nhạt một tiếng, lớn tiếng nói: “Tôi thấy hai người muốn làm vàng mã thì đúng hơn.”
Đoạn Mặc Hiên: …
Cốc Khải: …
Cả hai lại cực kì quen thuộc rụt đầu lại trong tiếng mắng của Thời Tuế, nuốt những ý tưởng kỳ quặc kia trở lại.
“Chờ đấy, anh Tuế, Tiểu Giang, tôi sẽ đi tìm lưới để vớt hai người lên!!” Đoạn Mặc Hiên hét lên từ phía trên.
“Cậu không thể bay xuống kéo từng người lên à?” Cốc Khải bên cạnh không nhịn được nói.
Giang Kinh Mặc không kìm được, bật cười.