Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 92
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 92 :Rất ngon
Lúc này, Tiểu Lệ loạng choạng bước vào, hai tay bưng một chậu nước nóng to gần bằng nửa người mình.
Hòa Hy nhanh chóng đỡ lấy chậu nước, rồi lấy từ trong không gian ra một gói điểm tâm, đưa cho con bé:
“Ăn đi.”
Dạo gần đây, Hòa Hy thường nấu nướng trong không gian của mình. Nhờ có đủ nguyên liệu và gia vị, nàng có thể làm ra rất nhiều món ngon khác nhau.
Chỉ tiếc rằng, vì trong không gian còn có Đan Đan – kẻ háu ăn khủng khiếp – nên dù nàng có làm bao nhiêu, cuối cùng cũng bị nó ăn sạch.
Việc có thể mang được đồ ăn ra ngoài vốn cực kỳ hiếm, lần này nàng phải đợi lúc Đan Đan không để ý mới vụng trộm lấy được gói bánh này.
Tiểu Lệ lúng túng nhìn Hòa Hy, trong tay ôm chặt gói bánh, ngập ngừng nói:
“Tiểu thư, loại bánh này nhìn thôi đã biết là quý rồi… người… người thật sự cho nô tỳ ăn sao?”
Dù gói bánh vẫn còn nguyên, nhưng chỉ cần ngửi thôi Tiểu Lệ đã cảm nhận được hương thơm ngọt ngào xen lẫn linh khí thanh mát bên trong.
Một món điểm tâm có chứa linh khí như vậy, e rằng chỉ có thể bán trong Túy Tiên Lâu, mà dù có làm cả đời, nàng cũng chẳng bao giờ mua nổi một miếng.
hòa Hy nhíu mày:
“Cho ăn thì cứ ăn, lắm lời gì thế?”
Thấy Tiểu Lệ vẫn ngập ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khao khát nhưng cố gắng nhịn đói, Hòa Hy bất giác bật cười, khẽ lắc đầu:
“Bánh này là ta tự làm. Sau này nếu ngươi muốn ăn bao nhiêu, ta đều có thể cho. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, theo ta thì sẽ không phải lo chuyện cơm áo nữa.”
“A–!”
Tiểu Lệ tròn xoe mắt, giọng run run đầy khâm phục:
“Tiểu thư… người không chỉ là đại phu y thuật cao siêu, mà còn biết nấu linh thực nữa ư! Người thật sự quá lợi hại! Tiểu Lệ và ca ca có thể đi theo người, đúng là phúc phận mấy đời!”
Nói rồi, con bé cẩn thận mở gói bánh, hai tay nâng miếng bánh hoa đào tinh xảo lên, chậm rãi đưa vào miệng.
Hương thơm của hoa đào hòa quyện cùng vị ngọt mềm của bánh, tan ra trên đầu lưỡi. Linh khí ấm áp thấm vào kinh mạch, khiến toàn thân nàng nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng.
Đôi mắt Tiểu Lệ mở to, sững sờ như bị thôi miên. Nhai từng miếng nhỏ, nàng dường như muốn nuốt cả đầu lưỡi để tận hưởng trọn vẹn vị ngon ấy.
“Ngon quá… ngon đến mức muốn khóc mất…”
Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng ăn thứ gì ngon như thế. Ngay cả lần ca ca từng vụng trộm dẫn nàng tới phủ quý tộc ăn linh quả quý, vị ngon của linh quả ấy cũng chẳng bằng một phần mười chiếc bánh này.
Đến khi nhận ra, trong tay nàng chỉ còn lại hai chiếc bánh đậu đỏ, mà bụng vẫn chưa đã thèm, mặt Tiểu Lệ đỏ bừng, giọng lắp bắp:
“Tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ không cố ý ăn nhiều như vậy, nhưng… nhưng nó ngon quá… người, người cứ phạt nô tỳ đi ạ!”
Hòa Hy khẽ bật cười:
“Chỉ là vài cái bánh thôi, có gì to tát đâu. Ngươi ăn no rồi thì chút nữa ta làm món ngon hơn, đến lúc đó bụng đầy quá lại không ăn được, thiệt ai nào?”
Thấy dáng vẻ hối lỗi của Tiểu Lệ, trong lòng Hòa Hy bỗng mềm lại, khóe môi vô thức cong lên.
Lúc này, nàng mới nhớ ra — mình không thể cứ mãi ở lì trong không gian nấu nướng.
Không chỉ vì Đan Đan – “vua ăn sạch” luôn càn quét mọi món nàng làm – mà còn vì Vú Trần nữa. Cơ thể bà yếu nhược, dù thuốc bổ có hiệu quả, nhưng đôi khi thực bổ còn tốt hơn dược bổ.
Nếu nhân cơ hội này dạy Vú Trần cách nấu vài món linh thực đơn giản, thì sau này cả nhà đều được ăn ngon, còn nàng thì có thể nhàn nhã hơn một chút.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Hòa Hy — sau hơn một tuần ăn những món linh thực nhẹ, sắc mặt Vú Trần đã dần hồng hào trở lại, tinh thần cũng tốt hơn hẳn. Thậm chí, tạp chất trong kinh mạch của bà cũng bắt đầu được thanh tẩy.