Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 413

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 413 :

 
“Cần phải chờ một cơ hội thích hợp.” Hứa Thanh nhíu mày, trầm ngâm: “Em gái chưa chắc sẽ tha thứ cho chúng ta. Em tranh thủ đi Viện Điều dưỡng một chuyến đi.”

Tình trạng sức khỏe và tinh thần của Hứa lão phu nhân không tốt, bà quanh năm sống trong Viện Điều dưỡng của Quân khu, thỉnh thoảng mới về nhà một lần. Đó cũng là lý do vì sao con mèo cưng của bà lại hay chạy lung tung trong nhà.

Trong nhà này, người có tình cảm sâu nặng nhất với cô con gái út Hứa Mi chắc chắn là bà. Nếu lấy Hứa phu nhân làm bước đột phá, việc nhận lại người thân này cũng không phải là quá khó khăn.

“Đây là ý của ba sao?” Quý Phương Thư cuối cùng cũng hiểu được hai cha con họ đã nói gì trong thư phòng.

Hứa Thanh ngầm thừa nhận: “Mẹ và em gái có mối quan hệ rất tốt. Em nên ở trước mặt mẹ nhắc đến em gái nhiều hơn.”

Nói rồi, ông ta đứng dậy đi vào thư phòng, lấy chiếc album ảnh trên cùng xuống.

Quý Phương Thư nhận lấy tấm ảnh ông ta đưa, vừa nhìn đã há hốc mồm: “Sao mà giống nhau đến thế! Quả nhiên, vừa nhìn đã biết là mẹ con ruột rồi.”

Lúc Hứa Thanh thẳng thắn chuyện này với bà ta, ông ta chỉ nói họ giống nhau. Nhưng nhìn bức ảnh này, họ quả thực giống nhau đến chín phần.

Hứa Thanh căn dặn kỹ lưỡng: “Để mẹ nhìn ảnh chụp, rồi em hãy đến Sư đoàn 22 nói chuyện này với Khương Du Mạn. Vì mẹ, mối quan hệ thân thích này cũng có thể nối lại được.”

Quý Phương Thư “Ừm” một tiếng, đến buổi chiều đã không chờ đợi thêm được nữa mà gấp gáp đi đến Viện Điều dưỡng. Cô cháu gái lợi hại như vậy, bà ta nói gì cũng phải nhận về.

Những chuyện đã xảy ra trước kia, có thể từ từ đền bù trong quá trình chung sống.

Có Khương Du Mạn, Đoàn Ca Vũ Hướng Dương còn sợ gì không thể khôi phục lại vinh quang như trước?

Chỉ không biết, Tô Văn Tranh biết được tin tức này sẽ kinh ngạc đến mức nào. Đến lúc đó, cô ta còn có thể cười được nữa không?

Tại Viện Điều dưỡng Quân khu, Hứa lão phu nhân là một bệnh nhân đặc biệt.

Bà có thể tự chăm sóc bản thân, tính tình ôn hòa, nhưng duy nhất một điểm: cực kỳ kháng cự người nhà đến thăm. Những lần hiếm hoi bà phát bệnh đều là khi thấy Hứa Thanh hoặc chồng. Cũng chính vì vậy, sau này Hứa Thanh đến thăm bà càng lúc càng ít.

Nhiệm vụ thăm nom định kỳ đều dồn hết lên vai Quý Phương Thư.

“Bà Hứa gần đây hay ngồi ngẩn ngơ, xem sách báo, có lẽ gần đây trời nóng, ăn uống có chút không tốt…” Nữ y tá đang trao đổi với Quý Phương Thư thì Hứa lão phu nhân từ bên ngoài bước vào.

Vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không ở làn da. Hứa lão phu nhân có khí chất phi thường, vừa nhìn đã biết thời trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

“Sao cô lại tới đây?” Bà ngồi xuống ghế, nhìn về phía con dâu này của mình.

Nữ y tá thấy vậy, liền khéo léo quay người bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Lúc này, Quý Phương Thư mới nói: “Mẹ à, lần này con muốn đón mẹ về nhà ở một thời gian.”

“Không cần,” Hứa lão phu nhân thẳng thừng từ chối: “Không phải lễ tết gì cả, ta ở đây rất tốt.”

Ánh mắt Quý Phương Thư lóe lên. Bình thường thì thôi, nhưng lần này không có Hứa lão phu nhân, bà ta căn bản không thể hoàn thành việc này được.

Bà ta lập tức không quanh co thêm nữa, nói thẳng: “Mẹ, lần này đón mẹ về, chủ yếu là vì con đã tìm được tin tức của tiểu muội rồi.”

Lời này vừa nói ra, thần sắc vốn dĩ lạnh nhạt của Hứa lão phu nhân lập tức thay đổi.

Bà lạnh lùng hỏi: “Các người còn muốn con bé làm gì cho các người nữa? Đã ép nó bỏ đi rồi, bây giờ lại muốn tìm về, nó còn có chỗ nào đáng để các người lợi dụng sao ?”

Hai câu hỏi liên tiếp dồn dập khiến người khác nghe vào đã phải đỏ mặt.

Nhưng Quý Phương Thư không phải người bình thường, bà ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Mẹ, mẹ đừng kích động. Người cùng huyết thống, đ.á.n.h gãy xương cốt vẫn còn dính gân. Chúng con bây giờ chỉ muốn em gái quay về.”

Bà ta đưa tấm ảnh qua: “Chẳng lẽ bao năm không gặp em gái, mẹ lại không muốn nhìn xem con bé ra sao sao?”

Trong tấm ảnh đen trắng, cô gái có mái tóc buông xõa, nụ cười dịu dàng, chính là Hứa Mi thời trẻ.

Hứa lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ánh mắt dường như tỉnh táo, lại dường như điên cuồng.

Bà run rẩy vươn tay, dường như muốn chạm vào.

Quý Phương Thư mừng thầm trong lòng, vội vàng đưa bức ảnh đến gần phía bà hơn.

Nhưng thật đáng tiếc, tất cả mong chờ đều không xảy ra.

Ngay trước giây phút sắp chạm vào bức ảnh, Hứa lão phu nhân như chợt bừng tỉnh sau cơn mộng, tay bà bỗng đổi hướng, vớ lấy thứ đồ vật trong tầm tay và ném thẳng vào Quý Phương Thư: “Cút! Mau cút ngay cho ta!”

Biểu hiện tinh thần của bà vô cùng bất thường.

Quý Phương Thư chật vật né tránh. May mắn là nữ y tá bên ngoài phòng bệnh rất nhanh bị kinh động, chạy vào.

Nhìn họ đang chữa trị cho Hứa lão phu nhân, bà ta vội vàng rời đi, lòng vẫn còn sợ hãi.

Bà ta vốn tưởng rằng đã lâu không gặp Hứa Mi, Hứa lão phu nhân hẳn sẽ rất hợp tác. Nhưng sao nhìn bộ dạng của bà lại như là cực kỳ kháng cự chuyện này?

Nếu là như vậy, Khương Du Mạn bên kia còn cần bao lâu mới thuyết phục được?

Quý Phương Thư bực bội vô cùng.

Sau khi trở về, bà ta thuật lại chuyện này cho Hứa Thanh.