Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1070
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1070 :Khó càng thêm khó
Chiba Nosora lắc đầu, “Ta cũng không rõ lắm, nhưng… Ta cũng từng nghe nói về Thị thần chi thư.” “Rốt cuộc Thị thần chi thư là bảo vật gì? Lại có thể mở ra một vết nứt không gian!” Chiba Orihime vặn hỏi.
“Ta không biết nội dung cụ thể của Thị thần chi thư, nhưng trong sách cổ của tộc Chiba chúng ta từng nhắc đến một sự kiện.” “Có lẽ rất sớm trước kia đã từng xuất hiện một nhóm người được gọi là tùy tùng của thần, bọn họ được thần minh chọn trúng trở thành tùy tùng của mình, chỉ là thần minh được bọn họ hầu hạ cũng không phải thần minh trong nhận thức của chúng ta.” “Bọn họ nắm giữ Thị thần chi thư, nghe nói quyển sách này có được năng lực mà người phàm không thể hiểu được!” Nói đến đây, Chiba Nosora nhíu mày, người của gia tộc Kagura liếc mắt một cái đã nhận ra Thị thần chi thư, sao hắn ta lại hiểu rõ một bản kỳ thư trong truyền thuyết, cũng rất hiếm xuất hiện như vậy?
Chẳng lẽ gia tộc Kagura có mối liên hệ nào đó với Thị thần chi thư.
Nếu to gan hơn chút nữa, chẳng lẽ Tứ thần gia tộc đều có liên quan với Thị thần chi thư?
Còn có liên minh Quỷ dị, Cuồng nhiệt giả, có liên quan đến Thị thần chi thư không?
Tốt nhất phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này!
“Phụ thân, Giang Khải còn ở, bọn họ…” Chiba Orihime đột nhiên lo lắng nhìn về phía khe núi.
Chiba Nosora cũng nhìn về phía khe núi.
“Ngay cả ta cũng chưa từng thấy bốn người Tứ thần gia tộc kia, đoán chừng là cao thủ bí mật đứng đầu trong gia tộc bọn họ, tên Lưu tiên sinh khống chế Thị thần chi thư kia cũng rất khó đối phó.” Tình cảnh của Giang Khải vốn đã rất khó khăn, hiện tại đột nhiên nhảy ra nhiều người cạnh tranh mạnh mẽ như vậy, hơn nữa lấy hành động nhất quán của Tứ thần tộc, tình cảnh của Giang Khải cang nguy hiểm hơn!
Nhưng bọn họ không cách nào tiến vào Thần mộ, bây giờ điều có thể làm là canh giữ bên ngoài Thần mộ, chờ đến ngày Giang Khải kết thúc thời gian quy định.
…
Giang Khải đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, mở to mắt.
Hắn nhìn quanh, tuy vẫn là cảnh tượng địa ngục nhưng cũng chưa có dã thú tới gần.
Giang Khải lắc đầu, xem ra áp lực của mình quá lớn, lúc ngủ còn mở thấy nguy hiểm đến gần.
Nếu đã tỉnh, Giang Khải ngồi dậy uống chút nước, dần tỉnh táo lại.
“Đã qua 19 giờ, còn có 53 giờ, thời gian sắp không đủ.” Nghĩ tới đây, Giang Khải cũng không dám trì hoãn nữa, nhảy xuống từ trên nham thạch.
Lúc vừa đi vào Thần mộ đã gặp được ba ngã rẽ.
Thần mộ là khu vực đặc biệt, không ai dám xác định rốt cuộc không gian nơi này lớn đến mức nào, cách ổn thỏa nhất là quay trở lại đường cũ, sau đó đi vào hai ngã rẽ khác.
Tuy quay về đường cũ phải tốn nhiều thời gian hơn, nhưng Giang Khải vẫn lựa chọn quay lại trước của vào.
Ngay lúc hắn sắp rời đi, trong lúc vô tình phát hiện sau khi bức tượng Vô danh chi thần này sụp đổ, phần cánh tay vẫn được giữ rất hoàn chỉnh.
Điều thú vị là, tạo hình trên phần cánh tay kia như đang chỉ về đằng trước.
Thấy cảnh này, Giang Khải hơi ngạc nhiên.
Nơi này tầm nhìn quá thấp, hắn cũng không thấy rõ ở chỗ xa hơn có đường không.
“Là trùng hợp hay đang chỉ đường cho ta?” Giang Khải cau mày.
Nghĩ đến Thần mộ có bốn nơi cần thăm dò nhưng chỉ có ba con đường, còn có một khu vực chắc không dễ tìm.
Ôm tâm trạng thử một lần, Giang Khải quay người đi theo phương hướng ngón tay Vô danh chi thần.
“Phải nhanh lên chút mới được, nếu đi nhầm còn phải quay về.” Nói xong, Giang Khải bước nhanh hơn.
Sau khi đi bảy tám phút, cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi.
Thế giới tro tàn đầy trời lập tức biến thành thế giới băng tuyết ngập trời.
Khắp nơi là tuyết đọng trắng xóa, nhiệt độ giảm xuống, vừa nãy là nóng đến cả người đổ mồ hôi, hiện tại là lạnh đến cả người run rẩy.
Ở trong đống tuyết, Giang Khải thấy một tấm bia đá màu đen bị tuyết trắng vùi lấp một nửa, nhanh chóng đi tới.
Hắn phủi tuyết trắng trên tấm bia đá kia, để lộ dòng chữ trên tấm bia đá.
[Di tích Vô danh chi thần. 】 “Hả? Di tích thứ hai!” Giang Khải vui mừng nói, “Không ngờ có một con đường gần hơn!” Nhưng chẳng mấy chốc Giang Khải lại than thở.
Đi qua di tích thứ hai, tìm được bia đá cũng có nghĩa khi hắn vượt qua tấm bia đá này, hắn lại phải đối mặt với một đối thủ có thực lực tương đương với Dung nham cự ma.
“Đầu tiên chờ chút!” Giang Khải hít sâu một hơi, “Di tích thần minh trước đó cần năm khối Địa hỏa thuần tinh kích hoạt, ta đoán di tích phía sau cũng không khác nhiều.
“Tài liệu kích hoạt di tích chắc nằm ở chỗ thủ vệ, tìm được nhược điểm của Boss là điều ta cần làm!” Hiểu rõ điểm này, Giang Khải rút ra Truy mệnh, rút ra Trảm Yêu kiếm, đi qua khối bia đá thứ hai.
Lúc hắn vừa bước vào thế giới băng tuyết, mặt đất ầm vang chấn động, một “núi băng” chậm rãi đứng lên cách đó không xa.
Đây là một sinh vật to lớn có ngoại hình tương tự với Dung nham cự ma, nhưng cả người nó bị băng tuyết bao trùm, lúc nó đứng dậy còn thuận tay nhặt một thanh băng kiếm khổng lồ trên mặt đất.
“Ta không biết nội dung cụ thể của Thị thần chi thư, nhưng trong sách cổ của tộc Chiba chúng ta từng nhắc đến một sự kiện.” “Có lẽ rất sớm trước kia đã từng xuất hiện một nhóm người được gọi là tùy tùng của thần, bọn họ được thần minh chọn trúng trở thành tùy tùng của mình, chỉ là thần minh được bọn họ hầu hạ cũng không phải thần minh trong nhận thức của chúng ta.” “Bọn họ nắm giữ Thị thần chi thư, nghe nói quyển sách này có được năng lực mà người phàm không thể hiểu được!” Nói đến đây, Chiba Nosora nhíu mày, người của gia tộc Kagura liếc mắt một cái đã nhận ra Thị thần chi thư, sao hắn ta lại hiểu rõ một bản kỳ thư trong truyền thuyết, cũng rất hiếm xuất hiện như vậy?
Chẳng lẽ gia tộc Kagura có mối liên hệ nào đó với Thị thần chi thư.
Nếu to gan hơn chút nữa, chẳng lẽ Tứ thần gia tộc đều có liên quan với Thị thần chi thư?
Còn có liên minh Quỷ dị, Cuồng nhiệt giả, có liên quan đến Thị thần chi thư không?
Tốt nhất phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này!
“Phụ thân, Giang Khải còn ở, bọn họ…” Chiba Orihime đột nhiên lo lắng nhìn về phía khe núi.
Chiba Nosora cũng nhìn về phía khe núi.
“Ngay cả ta cũng chưa từng thấy bốn người Tứ thần gia tộc kia, đoán chừng là cao thủ bí mật đứng đầu trong gia tộc bọn họ, tên Lưu tiên sinh khống chế Thị thần chi thư kia cũng rất khó đối phó.” Tình cảnh của Giang Khải vốn đã rất khó khăn, hiện tại đột nhiên nhảy ra nhiều người cạnh tranh mạnh mẽ như vậy, hơn nữa lấy hành động nhất quán của Tứ thần tộc, tình cảnh của Giang Khải cang nguy hiểm hơn!
Nhưng bọn họ không cách nào tiến vào Thần mộ, bây giờ điều có thể làm là canh giữ bên ngoài Thần mộ, chờ đến ngày Giang Khải kết thúc thời gian quy định.
…
Giang Khải đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, mở to mắt.
Hắn nhìn quanh, tuy vẫn là cảnh tượng địa ngục nhưng cũng chưa có dã thú tới gần.
Giang Khải lắc đầu, xem ra áp lực của mình quá lớn, lúc ngủ còn mở thấy nguy hiểm đến gần.
Nếu đã tỉnh, Giang Khải ngồi dậy uống chút nước, dần tỉnh táo lại.
“Đã qua 19 giờ, còn có 53 giờ, thời gian sắp không đủ.” Nghĩ tới đây, Giang Khải cũng không dám trì hoãn nữa, nhảy xuống từ trên nham thạch.
Lúc vừa đi vào Thần mộ đã gặp được ba ngã rẽ.
Thần mộ là khu vực đặc biệt, không ai dám xác định rốt cuộc không gian nơi này lớn đến mức nào, cách ổn thỏa nhất là quay trở lại đường cũ, sau đó đi vào hai ngã rẽ khác.
Tuy quay về đường cũ phải tốn nhiều thời gian hơn, nhưng Giang Khải vẫn lựa chọn quay lại trước của vào.
Ngay lúc hắn sắp rời đi, trong lúc vô tình phát hiện sau khi bức tượng Vô danh chi thần này sụp đổ, phần cánh tay vẫn được giữ rất hoàn chỉnh.
Điều thú vị là, tạo hình trên phần cánh tay kia như đang chỉ về đằng trước.
Thấy cảnh này, Giang Khải hơi ngạc nhiên.
Nơi này tầm nhìn quá thấp, hắn cũng không thấy rõ ở chỗ xa hơn có đường không.
“Là trùng hợp hay đang chỉ đường cho ta?” Giang Khải cau mày.
Nghĩ đến Thần mộ có bốn nơi cần thăm dò nhưng chỉ có ba con đường, còn có một khu vực chắc không dễ tìm.
Ôm tâm trạng thử một lần, Giang Khải quay người đi theo phương hướng ngón tay Vô danh chi thần.
“Phải nhanh lên chút mới được, nếu đi nhầm còn phải quay về.” Nói xong, Giang Khải bước nhanh hơn.
Sau khi đi bảy tám phút, cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi.
Thế giới tro tàn đầy trời lập tức biến thành thế giới băng tuyết ngập trời.
Khắp nơi là tuyết đọng trắng xóa, nhiệt độ giảm xuống, vừa nãy là nóng đến cả người đổ mồ hôi, hiện tại là lạnh đến cả người run rẩy.
Ở trong đống tuyết, Giang Khải thấy một tấm bia đá màu đen bị tuyết trắng vùi lấp một nửa, nhanh chóng đi tới.
Hắn phủi tuyết trắng trên tấm bia đá kia, để lộ dòng chữ trên tấm bia đá.
[Di tích Vô danh chi thần. 】 “Hả? Di tích thứ hai!” Giang Khải vui mừng nói, “Không ngờ có một con đường gần hơn!” Nhưng chẳng mấy chốc Giang Khải lại than thở.
Đi qua di tích thứ hai, tìm được bia đá cũng có nghĩa khi hắn vượt qua tấm bia đá này, hắn lại phải đối mặt với một đối thủ có thực lực tương đương với Dung nham cự ma.
“Đầu tiên chờ chút!” Giang Khải hít sâu một hơi, “Di tích thần minh trước đó cần năm khối Địa hỏa thuần tinh kích hoạt, ta đoán di tích phía sau cũng không khác nhiều.
“Tài liệu kích hoạt di tích chắc nằm ở chỗ thủ vệ, tìm được nhược điểm của Boss là điều ta cần làm!” Hiểu rõ điểm này, Giang Khải rút ra Truy mệnh, rút ra Trảm Yêu kiếm, đi qua khối bia đá thứ hai.
Lúc hắn vừa bước vào thế giới băng tuyết, mặt đất ầm vang chấn động, một “núi băng” chậm rãi đứng lên cách đó không xa.
Đây là một sinh vật to lớn có ngoại hình tương tự với Dung nham cự ma, nhưng cả người nó bị băng tuyết bao trùm, lúc nó đứng dậy còn thuận tay nhặt một thanh băng kiếm khổng lồ trên mặt đất.