Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1407

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1407 :Hùng hổ dọa người
Công kích của Sương Tuyết như mây bay nước chảy, thân pháp của Tanaka Mariko quỷ dị, khoảng cách gần thì có thể dùng đoản kiếm công kích, khoảng cách trung dùng phi đao công kích.
Sương Tuyết bám sát lấy Tanaka Mariko, tranh tài khoảng cách gần thì nàng mạnh hơn đối phương một chút, nhất định phải khống chế khoảng cách tránh để đối phương tiêu hao.
Bóng dáng hai người giữa sân như là hai cơn gió, hư ảnh sau lưng các nàng như là hai vệt sáng vàng mơ hồ không rõ.
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy trăm lần.
Giang Khải không khỏi híp mắt lại.
Tanaka Mariko nửa đánh nửa trốn là đang cố ý tiêu hao thể lực của Sương Tuyết, trước đó Sương Tuyết sử dụng rất nhiều kiếm khí phòng ngự, sau đó lại đóng băng toàn trường, hiện tại càng là chủ động xuất kích, nhận ra thể lực của nàng đã còn thừa không nhiều.
Tâm thái của Sương Tuyết như càng ngày càng nhanh, nàng nóng lòng tốc chiến tốc thắng nhưng hết lần này đến lần khác đối phương lại liều mạng kéo dài tiêu hao.
"Không tốt, Sương Tuyết lại nóng nảy!" Giang Khải thầm nói.
Đúng vào lúc này, Giang Khải như cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình.
Hắn nhìn về phía đối diện, thấy Tsukikage Chizuru đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng lại không xem trận chiến của đồng bạn mà đang quan sát mình, nụ cười trong mắt khiến người ta rùng mình, cứ như mục tiêu của nàng chỉ có một mình Giang Khải.
Nữ nhân kia cho Giang Khải cảm giác khiến người ta không nhìn thấu.
Suy nghĩ, Giang Khải đột nhiên nhớ ra, dùng đồng hồ chiếu hình Tsukikage Chizuru một cái.
[Người chơi, nguy hiểm. 】 Thấy kết quả này, Giang Khải không khỏi nhíu mày.
"Không thể nào, Đảo quốc vì giải quyết ta thật sự đã nhọc lòng!"...
Không có sương mù yểm hộ, thực lực của Tanaka Mariko giảm đi nhiều nhưng tình huống của Sương Tuyết cũng không tốt, trước đây tiêu hao rất nhiều thể lực, hiện tại lại nóng lòng chiến thẳng.
Đôi bên trải qua 40 phút đánh giằng co, cuối cùng Sương Tuyết dựa vào băng sương phong bế hai chân của Tanaka Mariko, một kiếm giải quyết trận chiến.
Tuy cuối cùng Sương Tuyết đã chiến thắng nhưng trên người nàng cũng vết thương chồng chất, sau khi tranh tài kết thúc ngay cả sức lực đứng thẳng cũng không có, trực tiếp ngã xuống trước mặt Tanaka Mariko.
Đến tận đây, trận chiến Đảo quốc và Hoa Hạ, Hoa Hạ toàn thắng hai trận, thu hoạch được 6 điểm.
Nhưng người chơi Hoa Hạ lại không vui nổi.
Tuy Vũ Hầu vẫn đang cố nén đau đớn nhưng mọi người thấy lúc hắn ta xuống sân đã để lại một chuỗi vết máu thật dài, sau khi xuống sân vẫn ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
Nếu không bị thương cực nặng. Vũ Hầu tuyệt đối không lộ ra vẻ suy yếu trước mặt người khác.
Tình huống của Sương Tuyết càng tệ hơn, chẳng những bản thân bị thương nặng còn hao hết thể lực, nàng có thể thắng Tanaka Mariko hoàn toàn dựa vào nghị lực!
Giang Khải vội vàng đi lên chiến trường, ôm Sương Tuyết xuống dưới đài.
Sương Tuyết hao hết thể lực nhưng người hoàn toàn tỉnh táo, bị người mà mình khinh thường nhất ôm thế này vừa thẹn vừa giận nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể quay đầu sang một bên không muốn nhìn Giang Khải thêm chút nào.
Giang Khải cũng không quan tâm.
"Đã sớm nói với ngươi đừng nóng lòng." Giang Khải còn muốn thêm dầu vào lửa,"Thực lực của ngươi mạnh hơn Tanaka Mariko, còn có thể bị tiêu hao thành thế này, ngươi tự tổng kết đi."
"Khụ khụ khụ! Ngươi câm miệng cho ta!"
"Đừng tức giận, miệng vết thương của ngươi đang chảy máu."
"Không cần ngươi quản! Ta không muốn nghe giọng của ngươi!"
Giang Khải bĩu môi, vừa ôm Sương Tuyết đi về vừa nói,"Ai, nếu ta đoán không nhầm, sau đó người còn lại của Đảo quốc sẽ dùng kế khích tướng ép ta ra sân."
"Không phải để ngươi im miệng sao?"
"Ta cũng không nói chuyện với ngươi, ta nói một mình mà ngươi cũng muốn quản sao?" Giang Khải khinh thường nói.
"Ngươi..." Hiện tại Sương Tuyết cũng muốn giết Giang Khải, nhưng lo lắng của Giang Khải lại đúng lúc nói trúng việc mà Sương Tuyết đang lo lắng.
"Ngươi không cần lo lắng, dù bọn họ khiêu chiến, ta có liều mạng cũng không để bọn họ thắng, ngươi yên tâm làm rùa đen rụt cổ là được."
Giang Khải nhìn thoáng qua Sương Tuyết, mỉm cười lắc đầu,"Chỉ ngươi, hay là thôi đi, nói thật dù ngươi đầy trạng thái cũng không phải đối thủ của Tsukikage Chizuru."
"Ngươi... Ngươi nghe thấy lời nói của Tanaka Mariko sao?" Sương Tuyết khiếp sợ nhìn về phía Giang Khải.
"Không có, quá xa, chỗ ta không nghe rõ." Giang Khải lắc đầu,"Nàng nói cái gì vậy?"
Sương Tuyết không trả lời mà vội vã hỏi,"Vậy làm sao ngươi biết thực lực của Tsukikage Chizuru?"
"Ta đoán." Giang Khải hời hợt nói.
Lúc đang nói chuyện, Giang Khải đã đưa Sương Tuyết đến bên cạnh Vũ Hầu, đỡ nàng ngồi xuống, cùng Vũ Hầu dựa vào nham thạch.
Vũ Hầu nhìn Sương Tuyết một chút, vội vã hỏi,"Lời nói của Tanaka Mariko là sự thật sao?"
Sương Tuyết cau mày,"Ngươi nghe được sao? Giang Khải nói không nghe thấy, ta còn tưởng các ngươi không nghe thấy."
Vũ Hầu gật đầu,"Đồng hồ của ta có thể thấy hình ảnh tiếp sóng, từ trong hình cảnh có thể nghe được giọng nói của Tanaka Mariko và ngươi... Giang Khải sao... Hình như đồng hồ của hắn không có chức năng này."