Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 38

topic

Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 38 :Xin ký chủ hãy giữ lấy sự thiện lương

Trần Đường vốn dĩ khí thế bừng bừng đến để "tố cáo", giờ chỉ muốn quay về tẩn cho Tần Thời Uyên một trận nên thân.

Cái thể loại tiểu thuyết rác rưởi này đúng là hại người không ít!

Cô thầm xé nát bản gốc trong đầu, rồi gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Các người đến công ty hôm nay là để xin cho Tần Thời Viễn à? Đừng nói với tôi là giữa anh ta và Tần tổng chỉ là hiểu lầm nhé?"

Đừng bảo cô sau khi lòng vòng một hồi mới phát hiện Tần Thời Uyên mới là trùm phản diện lớn nhất ở đây nha?!

Bùi Lan thở dài bất lực.

"Từ năm Thời Viễn mười tuổi được đưa về nhà, đúng là đã xảy ra không ít mâu thuẫn. Thằng bé cũng có chuyện làm sai, nhưng ba nó từng cứu mạng chúng tôi, nên chúng tôi không thể bỏ mặc đứa con duy nhất mà ông ấy để lại. Bản chất Thời Viễn vốn là đứa tốt, chỉ là lần này ở hội nghị bị người khác gài bẫy nên mới phạm sai lầm."

Trần Đường nhướng mày, phát hiện điều gì đó không ổn.

"Là anh ta tự nói với hai người như vậy?"

"Ừ. Nó nói bản thân làm vậy vì muốn tốt cho công ty, ai ngờ lại bị lừa bởi tài liệu giả."

Ánh mắt hai người kiên định, hiển nhiên tin hoàn toàn vào lời Tần Thời Viễn.

Tần Thời Viễn đã cố ý bóp méo ký ức của Tần Thời Uyên, khiến anh ta ngày càng bất mãn với cha mẹ. Sau này vì sự xen ngang ly gián của Tần Thời Viễn, quan hệ càng căng thẳng hơn, dần dà khiến Tần Thời Uyên chọn cách cắt đứt liên lạc, rời khỏi gia đình, rời khỏi công ty, dứt khoát tuyệt tình.

Còn sau khi anh ta bỏ đi, Tần Dũng và Bùi Lan đem toàn bộ tình cảm yêu thương dồn hết cho Tần Thời Viễn, khiến nội bộ nhà họ Tần rối tung rối mù.

Nếu những hiểu lầm này không được gỡ bỏ, cộng thêm việc Tần Thời Viễn vẫn tiếp tục phá rối, thì rất có khả năng câu chuyện sẽ lại đi đến kết cục "đường ai nấy đi" y như nguyên tác.

"Nhưng tôi biết rõ, sự thật không phải như vậy."

Trần Đường ngoắc tay gọi Bạch Minh Nghĩa bước vào.

"Nói rõ cho hai người họ nghe về giao dịch giữa anh và Tần Thời Viễn."

"Vâng, chị Trần Đường."

Bạch Minh Nghĩa bắt đầu kể từ lúc mình nhập viện, kể tới chuyện Tần Thời Viễn sai cậu ta đi trộm đồ, rồi kể tiếp chuyện hắn uy h**p hội đồng quản trị trong hội nghị, khiến Tần Dũng và Bùi Lan sững sờ không nói thành lời.

Họ không thể tin nổi, đứa con ngoan ngoãn trong mắt mình lại làm ra những chuyện như vậy.

"Thời Viễn... Thằng bé sao có thể..."

Chưa kịp nói hết câu, Trần Đường đã bật loa, phát đoạn ghi âm giữa Tần Thời Viễn và Bạch Minh Nghĩa.

Lúc này, hai người thật sự câm nín, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng chưa hết.

Trần Đường nói tiếp: "Trước đây tôi từng đi cùng Tần tổng tới khách sạn Thánh Hào dự tiệc, là bữa tiệc mà ông Tần tổ chức."

Tần Dũng gật đầu. Những gì xảy ra hôm đó, ông vẫn còn nhớ như in.

"Trong rượu của Tần tổng hôm đó bị bỏ thuốc." Trần Đường chậm rãi nói, "Chính là do Tần Thời Viễn làm. Anh ta còn bố trí người chụp ảnh sẵn trong khách sạn. May mà chúng tôi phát hiện kịp và đưa Tần tổng đến bệnh viện."

"Bỏ thuốc?!"

Tần Dũng cả kinh. Nghĩ lại hôm đó Tần Thời Uyên mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch, trạng thái cực kỳ khác thường. thì ra là do Tần Thời Viễn bỏ thuốc?

Bùi Lan bịt miệng hoảng hốt.

"Thằng bé sao có thể làm chuyện như vậy được?"

Trần Đường thầm nghĩ: Về sau nó còn có thể làm nhiều chuyện gớm hơn nữa cơ.

"Tôi có thể nói cũng đã nói hết rồi. Giờ thì hai người đã hiểu vì sao Tần tổng hận hai người, tại sao lại không muốn gặp lại nữa chưa? Nếu hôm nay hai người thực sự đến đây để xin tha cho Tần Thời Viễn, thì có lẽ hôm nay cũng sẽ là lần cuối cùng được gặp Tần tổng."

Hai người lập tức cứng đờ tại chỗ.

"Chúng tôi... đúng là đã sai rồi. Không ngờ lại để Thời Uyên phải chịu oan ức lớn như vậy. Tôi còn tưởng là do nó nổi loạn tuổi dậy thì..."

Trần Đường hết nói nổi.

Cao một mét tám, ba mươi tuổi đầu rồi mà còn đòi dậy thì?

Tần Dũng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tần Thời Viễn làm ra loại chuyện này, đúng là phải nghiêm trị."

Ông từng quản lý cả tập đoàn MQ, rất hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc Tần Thời Viễn đã gây ra, lúc này đến một câu xin xỏ cũng không thốt ra nổi.

Bùi Lan sớm đã khóc đến nhoè cả mắt.

"Thời Uyên à, là ba mẹ có lỗi với con. Giờ tôi phải lên lầu xin lỗi nó."

Bà định quay người đi lên thì bị Trần Đường ngăn lại.

"Giờ không thích hợp đâu. Tần tổng biết hai người đến xin cho Tần Thời Viễn nên đang rất giận, sẽ không chịu gặp mặt đâu."

Nghe vậy, hai người bắt đầu do dự, ngập ngừng đứng tại chỗ.

Tần Dũng – một người từng tung hoành thương trường mấy chục năm, Bùi Lan – người phụ nữ từng ngạo mạn ngang ngược...

Giờ phút này cũng chỉ là hai vị phụ huynh bình thường, mang trong lòng đầy ăn năn và luống cuống.

Họ nhìn nhau một cái, rồi hạ quyết tâm.

"Cảm ơn cô, Trần Đường. Chúng tôi về ngay, phải hỏi rõ cho ra rốt cuộc Tần Thời Viễn đã giấu giếm bao nhiêu chuyện!"

Nói xong, họ tức giận rời khỏi MQ.

Lúc này, giọng hệ thống vang lên:【Lúc cô nói chuyện ban nãy, Tần Thời Uyên vẫn đang trốn trong góc nghe trộm.】

Trần Đường: "Biết rồi. Cả nhà họ Tần này ai cũng thích rình lén."

Tần Thời Uyên tính cách cực kỳ cứng đầu, tám phần là cô vừa rời đi, anh ta liền lén lút bám theo.

Nhưng không biết khi nghe thấy sự thật về tuổi thơ mình từng căm ghét, anh ta sẽ có cảm xúc thế nào?

Hiện tại, Tần Thời Uyên đã hoàn toàn rối loạn.

Ban đầu anh ta theo xuống, chỉ định xem Tần Dũng và Bùi Lan lại định giở trò gì, ai ngờ lại nghe được một cuộc đối thoại hoàn toàn trái ngược với ký ức của mình.

Lúc đầu anh ta không tin, cho rằng Tần Dũng và Bùi Lan đang ngụy biện, tự dệt lời nói dối để tha thứ cho bản thân. Nhưng mãi đến khi tan ca, trở về nhà trong trạng thái bàng hoàng, hoang mang không định hướng...

Bạch Điềm Điềm thấy sắc mặt anh ta không đúng, lại nhớ đến chuyện em trai từng nói rằng hôm nay bố mẹ Tần Thời Uyên đến công ty, lập tức cho rằng anh ta lại bị bắt nạt.

Lần trước Tần Thời Uyên tâm sự về quá khứ tuổi thơ tủi nhục, đến nay cô ấy vẫn nhớ như in, căm hận tận xương cốt hành vi của bố mẹ anh ta.

"Là bố mẹ anh lại làm khó anh hả?!" Cô ấy hỏi.

Giờ phút này Tần Thời Uyên thật sự không biết phải trả lời ra sao, chỉ im lặng không lên tiếng.

Bạch Điềm Điềm nổi đóa: "Bọn họ đúng là quá đáng mà! Đã thiên vị Tần Thời Viễn, còn suốt ngày đánh chửi anh! Anh sớm nên phản kháng lại rồi! Lần sau mà còn đến tìm, anh đừng quan tâm nữa! Anh còn nhớ vụ bị đánh nhập viện không?!"

Nghe tới đây, Tần Thời Uyên khẽ giật mình.

Ngay sau đó là giọng của Bạch Điềm Điềm, vẫn phẫn nộ không thôi: "Chỉ vì anh ăn một viên kẹo thôi mà! Trẻ con ăn kẹo thì có gì sai?! Vậy mà bọn họ đánh anh đến phải nhập viện! Đến lúc nằm viện rồi còn không tha, còn đứng đó mắng chửi anh, không có chút tình người nào luôn!!"

Tất cả những chuyện này đều là do Tần Thời Uyên từng tự miêu tả bằng nước mắt với cô ấy.

Lúc ấy, anh ta nhớ lại tuổi thơ của mình, mắt đỏ hoe, tuyệt vọng đến mức không thể che giấu.

Nhưng giờ đây khi nghe lại, trong đầu Tần Thời Uyên lại lóe lên một vài hình ảnh vốn đã bị lãng quên.

Ví dụ như viên "kẹo" đó hình như anh ta nhặt được từ dưới đất.

Ví dụ như sau khi bố anh ta cậy viên "kẹo" ra khỏi miệng, đã ép anh ta súc miệng bằng xà phòng liên tục.

...

Nghĩ đến đó, sắc mặt Tần Thời Uyên bỗng trở nên vô cùng khó coi, đứng đờ người, đầu óc ong ong như bị đánh trống.

"Còn lần anh nấu cơm cho ba mẹ nữa! Kết quả bị treo lên đánh nguyên một đêm! Ba anh đánh đến mức không dừng tay, mẹ anh đứng đó không nói một câu, cũng không can ngăn, chỉ trơ mắt nhìn anh bị đánh! Thế mà cũng gọi là cha mẹ à?!"

Tần Thời Uyên nghe đến đây, trong đầu lại hiện ra mấy ký ức rách rưới mơ hồ:

Sâu róm...

Một lũ học sinh con nít khóc lóc om sòm, cả lớp bị nôn mửa vì con sâu trôi trong nồi canh... Từ cô giáo đến học sinh, mấy ngày liền không ai dám ăn uống tử tế.

Mặt Tần Thời Uyên lập tức chuyển sang màu xanh rêu.

Lần đó đúng là anh ta bị treo lên ăn đòn, nhưng nghĩ lại nguyên nhân... Anh ta chẳng thấy oan nữa mà chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống.

Bạch Điềm Điềm vẫn đang tức tối thay anh ta:

"Còn có lần..."

Tần Thời Uyên hoảng loạn ngắt lời cô ấy, vội túm lấy tay cô ấy: "Điềm Điềm... em... đừng nói nữa..."

Những ký ức anh ta ghi hận suốt hơn mười năm, hóa ra lại là sự thật phiên bản tự biên tự diễn, Tần Thời Uyên xấu hổ đến mức muốn tự nổ tung ngay tại chỗ.

Bạch Điềm Điềm khó hiểu: "Sao thế? Anh đừng tự trách, họ đối xử với anh như vậy, anh không để ý đến họ là chuyện rất bình thường."

"Không phải vì thế..."

Tần Thời Uyên lặng lẽ giơ tay che mặt, không nỡ thừa nhận. Giờ thì cả thế giới quan của anh ta đã bị đánh sập hoàn toàn. Một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng lắp bắp: "Điềm Điềm, nếu em thấy em trai em ăn nhầm thuốc chuột vì tưởng là kẹo, em sẽ làm gì?"

"Đánh chết nó."

"Thế nếu nó nấu sâu róm cho người khác ăn thì sao?"

"Vẫn đánh chết."

"..."

Tần Thời Uyên im lặng, cuối cùng thấp giọng: "May mà anh vẫn còn sống..."

Bạch Điềm Điềm nghiêng đầu khó hiểu, không hiểu câu này có nghĩa gì.

Hôm sau, Trần Đường đến đón Tần Thời Uyên. Vừa thấy mặt anh ta, cô suýt bật cười: Mặt mũi tiều tụy, quầng thâm đậm như hai quả bóng dưới mắt, ánh nhìn cứ né tránh, rõ ràng vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên.

"Lên xe. Đến công ty."

Trần Đường không nói gì, chỉ thầm hỏi hệ thống trong đầu: "Giờ mà tao nói cho anh ta biết sự thật tuổi thơ, mày nghĩ anh ta sẽ phản ứng thế nào?"

【Xin ký chủ hãy giữ lòng tốt.】

Trần Đường tỏ vẻ dửng dưng: "Tao tốt hồi nào?"

Vừa đến công ty, hai người bước xuống xe, liền trông thấy Tần Dũng và Bùi Lan đang đứng trước cửa.

Tần Thời Uyên nhìn thấy họ, cơ thể cứng đờ rõ rệt, thường ngày toàn trừng mắt giận dữ thì nay lại né tránh ánh mắt, chỉ lạnh mặt mà bước thẳng vào như không hề liên quan.

Hai người đứng đợi vội vàng bước tới, Tần Dũng vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng Bùi Lan đã nước mắt lưng tròng, đưa tay định chạm vào anh ta lại cố kìm lại.

"Thời Uyên, Thời Uyên..."

"Chúng ta đã về hỏi rõ Tần Thời Viễn rồi. Không ngờ nó lại làm nhiều chuyện xấu sau lưng như vậy. Thời Uyên, là ba mẹ có lỗi với con..."

Hai người đầy vẻ hối lỗi. Biết được chân tướng rồi, họ mới nhận ra mình đã nợ anh ta quá nhiều.

Tần Thời Uyên mặt không cảm xúc, bước chân cũng không dừng lại, lạnh lùng đi thẳng vào công ty.

Tần Dũng và Bùi Lan toan đuổi theo, nhưng lại nhớ Tần Thời Uyên không thích họ xuất hiện ở công ty, đành đứng lại, mắt trông theo bóng lưng anh ta.

Trần Đường ngẩng đầu nhìn theo, thấy Tần Thời Uyên bước đi thẳng tắp không hề ngoảnh lại, trông thì ngầu đấy, nhưng nếu không phải mấy lần suýt bước lệch chân, thì cô cũng tin thật rồi.

Mười giờ sáng, Trần Đường cầm văn kiện vừa xử lý xong đi vào văn phòng tổng tài.

Tần Thời Uyên đang đứng trước cửa sổ sát đất, thần sắc nặng nề, nhìn chăm chăm xuống bên dưới.

Trần Đường chọc một câu: "Tần tổng à, cửa sổ của anh hướng đông, cửa công ty hướng nam, anh có nhìn xuyên thủng được cả tòa nhà thì cũng chẳng thấy được cổng công ty đâu."

Tần Thời Uyên khựng lại một giây, trừng mắt nhìn cô: "Ai nói tôi nhìn họ? Họ sống hay chết liên quan gì đến tôi?"

Trần Đường đưa văn kiện qua, tiện tay nói luôn: "Họ vẫn chưa đi."

"Làm sao cô biết?"

"Bạch Minh Nghĩa báo."

Nghe đến đó, sắc mặt Tần Thời Uyên lập tức sầm xuống: "Tôi thuê cậu ta làm bảo vệ, không phải để mách lẻo!"

Trần Đường gật đầu. Điện thoại trong túi vừa rung lên, cô rút ra nhìn, đúng lúc là tin nhắn mới:

【Họ vừa đi rồi.】

Rầm! Chiếc bút đập thẳng xuống bàn, Tần Thời Uyên giận dữ.

"Mới chưa đến hai tiếng mà đã đi rồi?! Đúng là làm màu! Cứ tưởng diễn cảnh tội lỗi ăn năn là tôi sẽ tha cho Tần Thời Viễn à? Mơ đi!"

Khó chiều thật sự. Đến cũng không vừa ý, mà đi rồi cũng không chịu.

Trần Đường bình thản đổi cho anh ta cây bút khác: "Hồi nãy còn lạnh lùng không muốn nói chuyện, giờ cuống cái gì?"

Tần Thời Uyên muốn cãi, nhưng nghĩ đến chuyện cô đã biết toàn bộ tuổi thơ 'mặt dày' của mình, anh ta chỉ thấy cực kỳ xấu hổ, cuối cùng lặng lẽ ký tên vào văn kiện.

Chờ Trần Đường rời đi, anh ta cúi đầu nhìn cây bút bị mình đập nát trên bàn, cau mày, cả người khó chịu như mèo bị cào.

"Một tiếng bốn mươi ba phút... Đây là cái kiểu 'hối hận' mà họ nói sao?"

Trần Đường rời khỏi văn phòng.

"Cái miệng của Tần Thời Uyên đúng là cứng đến chết. Chết rồi đào lên chắc nó vẫn cứng."

Hệ thống 001: 【Chuyện này vốn là nút thắt trong lòng Tần Thời Uyên. Mâu thuẫn với gia đình chưa từng được hóa giải. Để anh ta bước ra bước đầu tiên, thật sự rất khó.】

Chuyện này trong nguyên tác vốn không hề có, nên cả hệ thống cũng không thể lường trước diễn biến sau đó sẽ thế nào.

Trần Đường thầm mắng: Truyện gốc đúng là vô dụng, không giúp gì thì thôi, còn chuyên phá đám!

Mười hai giờ trưa, Trần Đường mở app định gọi đồ ăn trưa cho Tần Thời Uyên thì nhận được tin nhắn từ Bạch Minh Nghĩa:【Chị Trần, mẹ của Tần tổng vừa tới, nói mang cơm tới cho chị.】

Ban đầu Trần Đường chẳng định xuống, nhưng rồi lại thấy thêm một tin:【Bà ấy mang hai suất, một cho chị, một cho Tần tổng.】

Vậy ra nãy giờ họ về nấu cơm thật à?

Trần Đường suy nghĩ một chút, nhắn lại:【Đợi chút, tôi xuống ngay.】

Tại sảnh công ty, Bùi Lan đang đứng nép một góc, vẻ mặt lo lắng, tay cầm hai hộp cơm. Bà không hề xông vào, cũng chẳng nổi đóa với nhân viên nào.

Thấy Trần Đường đi xuống, mắt bà lập tức sáng lên, vội vàng bước tới. "Trần Đường! Trần Đường! Đây là món tôi vừa học nấu, phần này cho cô, phần kia là cho Thời Uyên. Tôi biết nó giờ chắc không muốn gặp tôi, phiền cô đưa giúp."

Trước kia khi bị Tần Thời Uyên xa cách, bà vẫn nghĩ là anh ta giận dỗi vu vơ. Bây giờ biết được sự thật rồi, mới thật sự thấy hối hận.

Lần đầu tiên Trần Đường thấy trên gương mặt Bùi Lan cái kiểu biểu cảm bối rối, lo sợ như thế, chẳng còn chút kiêu căng nào ngày xưa.

Phần cơm đưa cô nhìn thôi đã thấy đầy ụ, còn lộ ra mấy cái đùi gà to bự, hoàn toàn đúng khẩu vị của cô.

Còn phần của Tần Thời Uyên thì không thấy rõ bên trong.

"Nếu anh ấy không nhận thì sao?"

Bùi Lan khựng lại, cười khổ: "Không nhận cũng không sao. Nếu mấy đứa thích món nào, cứ nói với tôi, tôi nấu hết. Làm phiền rồi."

Bà không cố chấp ép buộc, nói xong liền quay người rời đi, bóng lưng toát ra vẻ cô đơn lặng lẽ.

"Chị Trần ơi, mẹ Tần tổng đối xử với ảnh cũng tốt ghê mà... sao ảnh không ưa họ thế nhỉ?"

Trần Đường: "Tôi đập cậu một cái rồi cho cậu kẹo ăn, cậu ăn không?"

Bạch Minh Nghĩa cười hì hì: "Ăn chứ sao không! Kẹo miễn phí, còn gì ngon hơn!"

Trở lại tầng trên, Trần Đường đem hộp cơm đưa vào văn phòng tổng tài.

"Cái gì đây?"

Tần Thời Uyên nhìn hộp cơm trước mắt, rõ ràng không phải cơm anh ta hay ăn, kiểu hộp nhìn cũng quá quen, rất giống loại mẹ anh ta hay dùng trước kia.

Trần Đường thản nhiên: "Mẹ anh mang tới. Gửi cho anh."

Tần Thời Uyên im lặng hai giây.

"Quăng đi."

"Tôi chưa mua đồ ăn trưa, nếu anh không ăn thì chắc anh phải nhịn đói rồi."

Tần Thời Uyên cười lạnh: "Cô tưởng như thế là tôi sẽ nhượng bộ à?"

Trần Đường nhún vai: "Giờ quá 12 giờ rồi, là giờ nghỉ trưa. Tôi đi ăn đây. Anh nếu không muốn ăn thì đặt ship đi."

Nói xong, cô cầm phần cơm đầy ụ đùi gà của mình rời khỏi văn phòng.

Cửa phòng khép lại, Tần Thời Uyên cau mày, nhìn chằm chằm hộp cơm kia, mặt tối sầm, không hề động tay.

Một hộp cơm mà muốn mua chuộc anh ta?

Nằm mơ!

Anh ta nghĩ vậy nhưng cũng không ném hộp cơm đi.

Chỉ ngồi yên nhìn nó chằm chằm.

Hai giờ chiều, Trần Đường vào văn phòng nhắc lịch họp. Cô nhìn thấy hộp cơm vẫn nguyên si, thậm chí còn không xê dịch vị trí.

Cô chỉ liếc qua một cái, không nói gì.

Năm giờ chiều, Trần Đường đã tan làm, còn Tần Thời Uyên thì chọn tiếp tục ở lại tăng ca.

Thật ra, bình thường anh ta rất ít khi tăng ca. Công việc trong ngày anh ta đều giải quyết xong trước khi hết giờ, nhưng hôm nay hiệu suất làm việc lại thấp đến thảm hại, có quá nhiều thứ vẫn chưa xử lý xong.

Tần Thời Uyên làm thêm hai tiếng, đến khi trời bên ngoài đã tối mịt, cuối cùng mới hoàn thành nốt mọi việc. Lúc này, toàn bộ nhân viên công ty đã về hết, cả tòa cao ốc chìm trong yên tĩnh.

Anh ta khoác lại áo vest, cất bút máy, cầm theo tập tài liệu cần mang về xử lý. Ánh mắt vô thức liếc qua hộp cơm vẫn nằm yên trên bàn từ trưa đến giờ.

Đó là một hộp cơm gỗ vuông vắn, nhìn qua đã thấy là hàng mới tinh, mộc mạc mà thanh nhã. Loại hộp này có thể giữ kín mùi thức ăn rất tốt, dù để cả buổi chiều trong văn phòng cũng không có mùi bay ra, nhưng giờ chắc chắn đã nguội ngắt rồi.

Anh ta liếc nhìn, rồi quay đi.

...Rồi lại liếc nhìn lần nữa.

"Đúng là thứ rác rưởi, đáng lẽ phải vứt đi từ sớm."

Anh ta lẩm bẩm một câu, sau đó rốt cuộc vẫn cầm lấy hộp cơm, sải bước rời khỏi văn phòng.

Tần Thời Uyên định vứt hộp cơm đi, nhưng từ tầng văn phòng xuống đến bãi đỗ xe tầng hầm, anh ta vẫn không thấy nổi một cái thùng rác.

Hết cách, đành phải để hộp cơm lên ghế phụ bên cạnh, lái xe về nhà. Cuối cùng hộp cơm lại nghiễm nhiên xuất hiện trên bàn ăn trong biệt thự.

Bạch Điềm Điềm mắt sáng rực: "Anh mang đồ ăn khuya cho em à?!"

Tần Thời Uyên hé môi định nói gì đó, còn đang lưỡng lự, thì Bạch Điềm Điềm đã nhanh nhảu ngồi xuống, mở hộp cơm để cả buổi chiều ra. Ngay lập tức, mùi hương thơm nức tỏa ra khắp phòng.

Là thịt bò kho hành lá.

"Y hệt lần trước luôn đó!" Cô ấy reo lên, nhớ lại lần trước Tần Thời Uyên đi làm về muộn, cũng mang một hộp đồ ăn khuya về, cùng món này, thậm chí hộp đựng cũng giống đến kỳ lạ.

Tần Thời Uyên đứng yên tại chỗ, môi mím chặt. Mùi vị ấy len lỏi trong không khí, khiến tay anh ta đặt trên lưng ghế cũng siết lại vô thức.

Trong ký ức, Bùi Lan đúng là từng nấu cho anh ta món này nhiều lần.

Chỉ là không rõ vì đã quá lâu, hay vì chính anh ta cố ý lãng quên, đến nỗi vị món ăn ấy anh ta cũng chẳng thể nhớ nổi nữa.

Thấy Bạch Điềm Điềm ăn uống ngon lành, trong lòng anh ta khẽ rung động, không nhịn được hỏi: "Ngon không?"

Bạch Điềm Điềm dừng đũa, đưa bát đến trước mặt anh ta: "Anh ăn thử không?"

Tần Thời Uyên như thấy thứ gì đó đáng sợ, vội lùi hẳn một bước, nhưng ngay lập tức mắt tối sầm, thân người lảo đảo.

Bạch Điềm Điềm hoảng hốt đỡ lấy anh ta.

"Anh sao vậy?!"

Tần Thời Uyên chau mày: "Có chút tụt đường huyết."

"Anh chưa ăn gì à?!"

"Chưa."

Trưa nay Trần Đường không chuẩn bị cơm, hộp cơm mẹ anh ta đưa thì anh ta không muốn ăn. Sau đó lại bận tăng ca đến tối, nên cả ngày anh ta chỉ ăn đúng bữa sáng.

Nghe vậy, Bạch Điềm Điềm vội vàng chạy vào bếp lấy thêm một bát sạch, chia phần cơm trong hộp ra làm hai, rồi đẩy một phần về phía anh ta: "Ăn đi, mình ăn chung."

Tần Thời Uyên cúi đầu nhìn hộp cơm trước mặt, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc khác thường. Trong lòng anh ta dường như đang giằng xé một trận nội chiến dữ dội. Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng vẫn lặng lẽ ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cầm đũa gắp một miếng ăn thử.

Thịt bò kho hành dù đã nguội nhưng hương vị vẫn đậm đà, vừa vào miệng liền tan ra, lan tỏa trên đầu lưỡi.

"Ngon không?" Bạch Điềm Điềm lại hỏi.

Tần Thời Uyên không đáp, cúi đầu lặng lẽ nhai từng miếng, trong đầu chợt như có gì đó dần dần sống lại.

Hương vị ấy giống hệt như trong ký ức.