Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi - Chương 2324

topic

Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi - Chương 2324 :Vẻ mặt Hoắc Tây điềm đạm

Người đàn ông khôi phục lý trí, luôn dễ giao tiếp.

Sự giao tiếp giữa họ còn tốt hơn rất nhiều so

với lúc làm vợ chồng trước kia, không có miễn cưỡng và ép buộc… cả hai đều rất tỉnh táo.

Vẻ mặt Hoắc Tây điềm đạm, cô bảo được.

Sau đó, cô còn đưa ra tí yêu cầu với anh: “Nếu anh có quen bạn gái, thì tạm thời đừng cho Miên Miên và Duệ Duệ gặp đối phương, cho chúng thời gian giảm xóc cái đã.”

Trương Sùng Quang đang rất vui,

Nghe vậy, sắc mặt anh u ám, anh giương mắt nhìn cô: “Hoắc Tây, em nghĩ anh còn có thế có bạn gái mới sao?”

Hoắc Tây cười nhạt: “Tỏi không biết, tôi chỉ đưa ra giả thiết trước thôi.”

“Không có loại giả thiết này!”

Anh nói vừa nhanh vừa vội: “Hoắc Tây, anh sẽ không tìm phụ nữ nữa, anh sẽ không tìm phụ nữ làm tốn thương trái tim em nữa. Lần trước, người kia chỉ là quản lý của công ty, anh đã sa thải cô ta rồi, anh sẽ không cho người khác có cơ hội tiếp cận anh…”

Thế là anh vội vàng bày tỏ.

Hoắc Tây không ngắt lời anh.

Cò chỉ im lặng lắng nghe, sau đó, làm thinh.

Chẳng mấy chốc, Trương Sùng Quang cũng ý thức được điểm này, anh dừng lại rồi nhẹ nhàng

nói: “Hoắc Tây, em không còn quan tâm nữa đúng không? Anh cũng không còn cơ hội nữa, đúng không?”

Vẻ mặt anh thật sự mất mát.

Hoắc Tây không muốn tiếp tục cái chủ đều này nữa, cô nói: “Không phải ta đang bàn về chuyện các con à? Nếu anh muốn thường xuyên bầu bạn với chúng, cuối tuần anh có thế đón chúng sang… ở một đêm cũng được.”

Cô dễ nói chuyện như này, Trương Sùng Quang chỉ cảm thấy đau lòng.

Hoắc Tây rất yêu các con, cho nên, dù cô có chán ghét anh đến đâu đi chăng nữa, cô cũng sẵn sàng nhượng bộ.

Hoắc Tây giãy một chút: “Trương Sùng Quang! Anh đã quên những gì anh từng nói à?”

cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, ngón tay thon dài của anh bắt lấy cánh tay cô, khẽ buông lỏng nhưng sau đó lại cầm chặt như thế sợ cô đi xa, như thể sợ cô biến mất.

Nhìn cò hồi lâu, anh bỗng lên tiếng, giọng anh khàn vô cùng.

Anh hỏi: “Tại sao em lại chịu giữ lại đứa bé này? Có phải vì anh không… Hoắc Tây. Có phải trong lòng em vẫn còn nhớ đến tình cảm cũ của chúng ta đúng không?”