Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 61

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 61 :

Mở to đôi mắt còn ngái ngủ, đồng hồ sinh học chuẩn xác khiến Charoline tỉnh giấc đúng lúc khi ánh nắng khẽ gọi.

Đêm qua mưa rơi lất phất, cô nghe tiếng mưa mà thiếp vào giấc ngủ. Mưa xuân chẳng bao giờ khiến người ta chán chường, tiếng mưa gõ lên cửa sổ tặng cô một giấc mộng bình yên.

"Có nắng này... xem ra hôm nay lại là một ngày đẹp trời rồi."

Charoline ngồi dậy, kéo rèm đón ánh sáng rửa trôi sương mờ.

Franz, bên anh cũng là trời đẹp chứ?

Ánh mắt cô hơi trầm xuống. Cô thả lỏng đầu óc, hít sâu rồi mỉm cười với chính mình. Đứng dậy, cô dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc, gom hết sang bên phải, tết lỏng một bím tóc dài, cột lại bằng dây buộc để trên bàn.

Khoác lên mình chiếc váy ở nhà nhẹ nhàng, Charoline đón chào một ngày mới.

"Chào buổi sáng, Erard... và cả Bösendorfer bên kia nữa."

Những ngày sống một mình, thói quen vừa thức dậy đã chào hỏi ai đó khiến cô càng thấy lạc lõng. Gọi tên chủ nhân căn nhà chẳng được hồi đáp chỉ tăng thêm nỗi quạnh hiu, thôi thì chào cây đàn trong phòng cho đỡ nhớ.

Cô mở nắp cây Erard, ngón tay khẽ gõ mấy nốt tươi sáng linh hoạt, coi như đàn trả lời mình.

Cô hào lòng đi rửa mặt chải đầu.

Rèm cửa mở toang, ánh sáng ùa vào xua tan lớp mơ hồ trong phòng, rực rỡ quấn lấy tấm thảm dưới chân.

Charoline đến bên cửa sổ phòng đàn, khẽ đẩy cánh cửa ra cảm nhận. Không khí hơi ẩm, mặt đường chỉ lấm tấm vài vệt nước, hẳn là mưa không kéo dài, sáng nay chắc còn lất phất rồi mới tạnh.

Vì mấy cây đàn của Liszt, hôm nay không nên mở cửa thông gió.

Ngay khi chuẩn bị khép cửa, bằng khóe mắt cô thoáng thấy một bóng người quen quen. Mặc lễ phục, đội mũ, đứng dưới nhà như đang chờ đợi điều gì đó.

Ai vậy nhỉ? Chắc là người cô từng gặp gần đây.

Không thể là người thân quen, vì quen thì cô đã nhận ra ngay.

Vậy chỉ có thể là người từng để lại ấn tượng sâu đậm thôi.

Charoline thấy mình hơi nhạy cảm quá. Dù sao người từng qua lại có thể tìm tới nhà cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chắc mình nghĩ nhiều rồi.

Cô mỉm cười, vừa định đóng cửa, một cái tên vụt qua đầu.

Cô hít sâu, mở hẳn cửa sổ, nghiêng người nhìn kỹ bóng dáng ấy cho đến khi nó dần chồng khớp với người cô chỉ gặp thoáng qua trong ký ức.

Đôi môi anh đào khẽ hé vì kinh ngạc, đôi mắt xám xanh mở lớn, cùng bím tóc dài đen nhánh buông trước ngực thiếu nữ trở thành phong cảnh lọt trọn vào mắt người đàn ông đang ngẩng đầu bên dưới.

Trong đôi mắt xám nâu ấy đầy ắp hình ảnh cô gái nhỏ tươi tắn đáng yêu, mới tỉnh dậy, ăn mặc tùy ý, phảng phất nét lười biếng, lại càng cuốn hút.

Không, chỉ cần là cô thôi, đã đủ khiến anh hạnh phúc.

Ernst nhanh tay chuyển hộp đàn sang tay trái, tay phải nhấc nhẹ vành mũ, nâng lên rồi lại đặt xuống, hướng lên Charoline chào hỏi.

Chào buổi sáng... và thật vui được gặp lại cô, 'quý cô hoa hồng' của tôi.

Anh chỉ mỉm cười, trong lòng thầm gởi tới cô lời chào nồng nhiệt.

Niềm vui nơi khóe mắt tràn ra, khiến cả con người anh rạng ngời.

Charoline trong cơn kinh ngạc theo phản xạ thu người lại, mỉm cười khẽ gật đầu đáp lễ. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô luống cuống gọi xuống: "Ngài Ernst, xin đợi một chút!"

Cửa sổ đóng lại trong vài giây, bóng thiếu nữ vội vàng biến mất sau rèm cửa.

Chàng trai khẽ nắm tay bên môi, đôi vai rung nhẹ để lộ nụ cười khó giấu.

Phải.

Tôi sẽ đợi em.

Đợi em mở cửa đón tôi lên.

Charoline vội vã thay một bộ váy tiếp khách, mười ngón tay vốn có thể chơi "La Campanella" tốc độ gấp đôi nay chạy trên mái tóc... Cô chỉ ước mình mọc thêm một đôi tay nữa.

Thầy Paganini, thầy không trêu con đấy chứ?

Cô nhớ hôm ấy, sau khi chơi xong bản "Erlkönig" do Ernst chuyển soạn, buổi tối liền nhận được thư của Paganini.

Không, không thể gọi là thư – chỉ là một tờ giấy ghi vội, như một quả bom.

Cái gì gọi là "ta giới thiệu con cho cậu Ernst rồi"?

Cái gì gọi là "mấy hôm tới cậu ấy sẽ tới thăm con"?

Cái gì gọi là "nhớ trao đổi đàn với cậu ấy cho tốt"?

Cái gì gọi là "cậu ấy mà theo đúng lễ của quý ông thì con không được từ chối"?

Chưa kịp bị Paganini làm cho hoa mắt, hôm sau đã nhận thư Ernst hỏi thăm chuyện gặp gỡ, Charoline đã choáng váng.

Cô nhớ mình dường như đã kéo dài tới mức có thể cuộc hẹn anh nói, cuối cùng chính mình lại chẳng nhớ đã định ngày nào.

Hóa ra là hôm nay sao?!

Thầy Paganini, gọi ngài là thầy cũng có cái giá thật.

Có thể đổi ý không?

Con thật sự muốn khóc rồi.

Dưới nhà, đôi mắt xám nâu của Ernst tràn đầy hân hoan. Anh lấy mũ xuống, đặt lên cánh tay, không muốn lát nữa gặp nhau còn quá nghi thức.

Anh không ngờ chưa kịp tìm hiểu kỹ về "đóa hồng" của mình thì Paganini đã đưa cô tới trước mặt.

Khoảnh khắc nhận được tên và địa chỉ của cô, anh không thể diễn tả niềm vui ấy. Như lần đầu có cây vĩ cầm của đời mình, như lần đầu nghe Paganini biểu diễn. Anh thấy tim mình đầy ắp giai điệu, muốn bung ra trên dây đàn.

Anh chơi suốt mấy tiếng mà vẫn không nguôi, chỉ bằng cơn say ấy viết lá thư, rồi khi điền địa chỉ lại hoang mang.

Anh còn nhớ lúc quyết định gửi thư, ông bưu tá thấy vẻ mặt như ra trận của mình, run run nhận lấy mà khóe miệng co giật.

Ông ấy sao mà hiểu được?

Nỗi khát khao được gặp cô, nỗi sợ bị cô từ chối, nỗi can đảm thử một lần, nỗi nơm nớp chờ phán quyết...

Tạ ơn Chúa, tạ ơn các đấng đã nghe lời khẩn cầu của con.

Lời đề nghị gần như thất lễ ấy lại được hồi đáp.

"Xin lỗi đã để ngài đợi lâu, mời vào, ngài Ernst."

Cánh cửa đóng chặt mở ra, thiếu nữ hiện trước mắt khiến Ernst dồn hết sự chú ý.

Đóa hồng của anh đang mỉm cười với anh, đang nói cười với anh.

"Không, không hề lâu chút nào."

Anh nén nhịp tim đang dồn dập, giữ giọng bình thản, để nửa câu còn lại ở trong tim —

"Chỉ cần được gặp em, lúc nào cũng là vừa kịp."

Charoline dẫn Ernst bước vào phòng mới nhận ra áo khoác của anh đã thấm hơi nước, như thể đã đứng ngoài trời khá lâu.

Nhận thấy ánh mắt áy náy của cô gái, Ernst hơi nghi hoặc, đưa mắt nhìn xuống vai và tay áo mình, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên do.

"Thật sự xin lỗi cô!"

"Không, hoàn toàn không phải lỗi của ngài!"

Lời xin lỗi của cô gái và lời giải thích của chàng trai va vào nhau. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, kinh ngạc đến quên mất lời nói.

"Là do tôi, tiểu thư. Tôi đến quá sớm, nên bị dính chút mưa thôi."

Ernst không dám nhìn vào mắt Charoline. Anh quay đầu sang hướng khác, và vô tình để lộ vành tai ửng đỏ.

"Quá sớm? Lại còn dính mưa?"

Charoline không khỏi thắc mắc, liếc về phía chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng khách. Mới hơn bảy giờ rưỡi một chút — quả thật còn sớm để đến thăm.

Vậy thì quý ngài này đã đứng dưới nhà bao lâu rồi chứ!

"Xin... xin đừng cười tôi. Tôi mong chờ cuộc gặp này quá, đến nỗi quên mất cả thời gian."

Anh nhận ra mình chẳng thể trốn tránh được, đành quay lại nhìn cô, chậm rãi giải thích.

"Tôi vừa xuống xe thì trời lại lất phất mưa. Nhưng cô đừng lo, mưa nhỏ như tơ thế này không ảnh hưởng gì đến tôi."

"Đến nơi rồi tôi mới phát hiện mình đến quá sớm, chỉ đành đứng chờ cô dưới nhà."

"Lạy Chúa, xin Người tha thứ sự ngu ngốc của tôi. Đã đến sớm như thế, đáng lẽ tôi phải ghé qua cửa hàng hoa mang đến cho cô một giỏ mới đúng!"

"Thật sự... thật sự xin lỗi cô. Thật thất lễ quá."

Chợt nhận ra mình vừa lảm nhảm cả một tràng, Ernst lập tức dừng lại. Anh ngượng ngùng xin lỗi, tuyệt vọng vì sự vụng về trẻ con của chính mình.

"Tôi... căng thẳng quá. Bình thường tôi không như thế này đâu."

Dường như buông xuôi, anh khẽ nói một câu: "Xin cô nhất định hãy tha thứ cho tôi."

Chàng trai phong nhã mà cô nhìn thấy khi nãy trên lầu giờ đã trở thành một người trông như lạc mất tự tin. Thì ra người viết ra những bản nhạc tuyệt diệu kia ngoài đời lại như vậy.

Anh là người khiến Charoline cảm thấy gần gũi nhất trong tất cả những danh nhân mà cô từng gặp.

Dù biết anh là ai, cô vẫn thấy anh như đang đứng ngay gần mình.

Ernst quả thật giống hệt cây vĩ cầm của anh, đầy ắp sự thân thiện dễ chạm tới.

"Cứ gọi tôi là Charoline đi, Ernst. Tôi không ngại nếu anh không dùng kính ngữ với tôi đâu."

Cô bật cười khẽ khàng, rồi nhanh nhảu xưng tên.

"Vậy thì, xin gọi tôi là Heinrich. Tôi cũng không ngại chúng ta không dùng kính ngữ với nhau."

Niềm vui lấp lánh trong mắt anh khi đáp lại, cũng mau chóng tự xưng tên.

"Vậy nhé, Heinrich. Anh thích dùng trà hay cà phê cho bữa sáng?"

"À... Charoline?"

"Anh không ngại cùng tôi dùng bữa sáng chứ? Dù sao anh cũng đã chờ tôi mở cửa từ sớm thế kia."

"Tôi... tôi sao cũng được. Cô cứ làm món cô thích nhất là được!"

Ernst ngồi trên sofa chờ Charoline xuống. Áo khoác anh được cô treo lên cẩn thận cho ráo. Trong nhà không có nhiều đồ đạc của Charoline, ngược lại khắp nơi đều thấy dấu vết của một quý ông khác.

Anh nhìn lên bức ảnh trên lò sưởi — một người đàn ông khôi ngô, cùng bức ảnh gia đình.

Trong ánh mắt từng hơi u buồn của anh lập tức bừng lên một tia hy vọng.

Trong nhà này không có ảnh của cô, trên tay cô cũng không có nhẫn. Cô và chủ nhân ngôi nhà chỉ là quan hệ khách trọ với chủ nhà.

Chỉ là... anh vẫn ghen với Liszt. Anh ấy có thể ở gần "đóa hồng" của anh đến thế.

Tin tức anh biết được từ Berlioz: ở đây còn có một thiên tài dương cầm, về "quý cô hoa hồng" và mối thân tình giữa cô, anh chàng ấy cùng Chopin.

Ernst đột ngột đứng dậy, mở hộp đàn, ôm lấy cây vĩ cầm của mình, nhanh tay bật lên những nốt nhạc đầy sắc bén.

Cô là nghệ sĩ vĩ cầm, còn anh sẽ là người sau Paganini, gần cô nhất.

Sau khi dùng bữa, Charoline bưng khay trở lên, nhận ra Ernst cũng giống Chopin, một người trong nhiều mặt đều toát ra vẻ tao nhã.

Ngay cả khi lần đầu nếm thử mứt hoa hồng, anh thể hiện rõ sự yêu thích say mê, nhưng vẫn mạnh mẽ và kiềm chế. Không như Liszt, giả vờ bình tĩnh mà lén ăn vụng quả ngâm giòn.

Hai người ngồi trên sofa lại lần nữa rơi vào khoảng lặng gượng gạo, đến mức khiến người ta tưởng họ bị cha mẹ ép đi xem mắt. Có lẽ vì Ernst gặp quá nhiều trắc trở trong phần mở đầu trước mặt Charoline nên mọi giao tiếp đều bị cản trở.

Nhìn chàng nghệ sĩ thiên tài rõ ràng muốn nói điều gì mà tìm không ra từ, Charoline đứng dậy đi về phía phòng đàn.

"Charoline?"

"Tôi đi lấy đàn, Heinrich. Tôi nghĩ chúng ta nên dùng vĩ cầm để trò chuyện thì hợp hơn."

"Tuyệt vời!"

"Anh muốn chơi bản nào trước? Ý tôi là, bắt đầu từ ai?"

"Vậy... Paganini nhé?"

"Được, chúng ta bắt đầu từ ông ấy."

Và rồi Charoline cảm nhận một niềm hạnh phúc khó tả khi hòa tấu.

Cô chợt hiểu vì sao Liszt và Chopin có thể vui đến thế mỗi khi chơi đàn cùng nhau.

Sự đồng điệu trong cùng lĩnh vực này đủ làm hai tâm hồn tương thông xúc động đến rưng rưng.

Thật may, ngoài tôi, còn có anh.

Franz, tôi thật muốn kể cho anh niềm vui này!

Muốn cùng anh chia sẻ cảm giác hân hoan này!

Ngay bây giờ, lập tức, ngay tức khắc.

*

Chương này khuyến nghị nghe kèm ca khúc số 17 trong playlist: "Santa Lucia".

Nguồn cảm hứng từ một bình luận trên NetEase Cloud: "Santa Lucia có thể là một bài hát, một địa danh, một cô gái, đồng thời tượng trưng cho ánh sáng."

Đúng như cảm giác Ernst dành cho Charoline — cô là luồng cảm hứng bùng nổ trong khoảnh khắc của anh, là giai điệu anh muốn viết nên, cũng là đóa hồng anh đã vô tình đánh mất.

*

[Tiểu kịch trường · Vòng bạn bè No.3 Op.21]

Một ngày nọ, nghệ sĩ vĩ cầm Ernst đăng một status lên vòng bạn bè.

[Nghệ sĩ vĩ cầm – Ernst]:

Hôm nay được gặp riêng "quý cô Hoa Hồng"~

Dù thật sự không thích nơi cô ấy ở cho lắm. Nhưng được ăn bữa sáng cô ấy nấu, lại cùng cô ấy chơi bản của Paganini thì thật sự tuyệt vời!

A, tôi được chữa lành rồi, có thể viết cả chục bản nhạc ngay lập tức~

Rất muốn @ cô ấy mà lại không dám......

Đành âm thầm gọi cô bằng biệt danh "Tiểu thư C".

P.s. Mứt hoa hồng cô ấy làm ngon cực kỳ!

[Nhà soạn nhạc – Berlioz]: Bạn thân mến, xin thắp nến cho anh, tôi thấy anh sắp phát điên rồi đó...... (lau mồ hôi.jpg)

[Nhà soạn nhạc – Mendelssohn]: Dù anh là bạn thân, nhưng...... chỗ này lẽ ra phải có @Chopin mới đúng. (cười trộm.jpg)

[Nghệ sĩ dương cầm – Chopin]:

Ồ.

Tôi không có ý kiến.

Ba bữa tôi đều ăn qua rồi, mà Paganini thì đâu có bản nào cho dương cầm.

Vậy thôi cứ yên tâm mà sáng tác.

P.s. Kỹ xảo khoe trình cứ để cho ngài @Liszt.

[Nghệ sĩ dương cầm – Liszt]:

Gặp riêng thì có gì to tát đâu. (có gì đáng giận đâu.jpg)

Anh hoàn toàn có thể dùng kỹ thuật kéo 64 nốt x2 tốc độ để rời khỏi nhà tôi. (hờ hờ.jpg)

Cô ấy đã nấu cho tôi hơn một năm ba bữa chính, kèm đồ ăn đêm, snack, trà, cà phê đủ cả, tôi thì đang chuyển Paganini vào dương cầm đây. (hừ.jpg)

P.s. @Charoline, cô có định giải thích với tôi "mứt hoa hồng" là gì không? (mỉm cười.jpg)

[Nghệ sĩ vĩ cầm – Charoline]:

???

Mứt hoa hồng là tôi chuẩn bị làm để cho...... à, tất cả là do thầy @Paganini cả!

[Bậc thầy vĩ cầm – Paganini]:

Ơ con yêu, lôi thầy vào làm gì?

Để thầy xem đã......

!!!

Ernst, cậu định giở trò gì thế hả??? (cảnh cáo trục xuất.jpg)

Thông báo với nhóm dương cầm: vĩ cầm của thầy tuyệt đối không ghép đôi với mấy người! Tuyệt đối không!!!