Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 351
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 351 :
Ở phòng bên cạnh, ba mẹ Phó thay phiên nhau ôm Tiểu Diệp, yêu thương không muốn rời tay.
Tiểu Diệp ở Đoàn Văn Công thường xuyên được các nữ binh bế, nên rất dạn người. Hơn nữa, tuy rời đi khi còn quá nhỏ, nhưng cậu bé vẫn còn cảm nhận được sự thân thuộc với ông bà. Vì thế, khi mẹ Phó trêu chọc, cậu bé luôn nắm tay nhỏ cười khanh khách, bộ dáng trắng trẻo, bụ bẫm rất đáng yêu.
“Nhìn Tiểu Diệp được chăm sóc tốt không này!” Mẹ Phó cảm thấy như chính mình cũng được an ủi, “Không biết Mạn Mạn đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, mới nuôi thằng bé được thế này ?”
Ba Phó rất tán đồng. Vợ hiền vượng ba đời quả không phải là không có lý.
Hai vợ chồng già vốn rảnh rỗi, liền vội vàng lấy giấy bút ra, mỗi người viết mấy dòng cho Phó Cảnh Thần. Đại ý là dặn dò anh phải đối xử thật tốt với Khương Du Mạn, người ta chẳng ngại xa xôi mà theo anh, quý trọng bao nhiêu cũng là xứng đáng.
Thư từ gửi đến đơn vị bộ đội đều có người mở phong bì kiểm tra, nên dù biết tin con trai thăng quân hàm, để tránh nảy sinh rắc rối, ba Phó cũng không nhắc đến nửa lời.
Mẹ Phó có vẻ buồn bực: “Hồi trước nói là sẽ kiểm tra lại hồ sơ, lâu như vậy rồi sao vẫn chưa thấy tin tức gì hết vậy nhỉ?”
“Phải làm việc theo quy trình, quy định của tổ chức, không thể vội vàng được.” Ba Phó tỏ ra điềm tĩnh.
“Ừ, anh thì không vội!” Mẹ Phó liếc ông một cái, chế giễu : “Anh thì có gì mà phải vội? Vậy mà hồi trước, ngày nào cũng chạy ra thị trấn chờ thư của các con làm gì?”
Nếu bên đó có thể sớm có kết quả, cả nhà họ đã được thường xuyên ở bên nhau, cần gì phải thư tín đi lại?
Ba Phó cứng họng.
Nói chung, chuyện ba mẹ Phó viết thư, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đang ngủ say cũng không hề hay biết.
Hai người tỉnh lại, là vì bị một tràng tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức.
Giấc ngủ này, hai người ngủ đến thần thanh khí sảng.
Nghe tiếng động bên ngoài, Khương Du Mạn lờ mờ thấy hơi quen tai, liền mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra.
Phương Tích Văn nghe thấy tiếng động, quay người lại. Vừa nhìn thấy cô, mắt cô ấy lập tức sáng bừng: “Cô giáo Khương, chị thật sự đã về rồi!”
Ba tháng không gặp, Khương Du Mạn vẫn xinh đẹp, nhưng so với trước kia lại tươi tắn hơn rất nhiều. Có lẽ vì dáng người và khí chất cô đã hoàn thiện hơn, thoạt nhìn qua, quả thực khiến người ta không thể rời mắt.
“Đúng vậy,” Khương Du Mạn lướt mắt qua bàn tay Phương Tích Văn, nhìn thấy bức thư, ánh mắt hơi sáng lên: “Tích Văn, thư gì đây?”
Phương Tích Văn không nhịn được cười tươi rói, để lộ cả hàm răng: “Em thi đậu làm giáo viên tiểu học rồi!”
Thời điểm Khương Du Mạn rời đội sản xuất Thạch Cối Xay, Phương Tích Văn đã ngầm hạ quyết tâm phải thi đậu giáo viên tiểu học. Giờ đây, qua mấy tháng, sự nỗ lực của cô ấy đã được đền đáp.
“Chúc mừng em!” Khương Du Mạn cũng thật lòng vui cho cô ấy.
Trong nguyên tác, ở đời đầu tiên của Diêu Tư Manh, Phương Tích Văn chính là người đã thi đậu giáo viên tiểu học. Hiện tại, mọi thứ chỉ là quay lại quỹ đạo của nó.
Nếu cứ như vậy, sau này cô ấy rất có khả năng sẽ thi đậu đại học và trở về thành phố.
Nhìn nụ cười chân thành của Khương Du Mạn, Phương Tích Văn cảm thấy rất xúc động.
Hai người kéo ghế ra ngồi ở cửa trò chuyện.
“Đồng chí Khương, còn chị thì sao, lần này chị đi theo chồng thế nào?”
“Rất tốt.” Khương Du Mạn biết Phương Tích Văn chỉ quan tâm mình, nên chỉ đơn giản kể sơ qua chuyện ở Đoàn Văn Công.
Phương Tích Văn nghe xong lại càng khâm phục hơn. Dù cô ấy sớm biết Khương Du Mạn rất có tài, nhưng cũng không ngờ cô lại có thể vào được Đoàn Văn Công.
Sau khi hai người hỏi thăm chuyện cũ xong, Phương Tích Văn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Cô ấy càng thêm kiên định quyết tâm phải học tập thật tốt, tranh thủ có ngày thoát ly khỏi nơi này.
“Mạn Mạn, Hải Đường, mau ra ăn cơm!” Mẹ Phó bưng thức ăn ra, gọi hai cô con dâu và con gái vào nhà.
Tiểu Diệp đang được ông Phó ôm trong lòng, tay cầm một cây gậy gỗ nhỏ được mài nhẵn, chăm chú nghiên cứu, cũng không hề quấy khóc đòi mẹ bế.
“Ba, cây gậy nhỏ này ở đâu ra vậy?” Phó Hải Đường vừa ăn cơm vừa hỏi.
Mẹ Phó gắp thức ăn cho hai cô: “Ba con rảnh rỗi tự mài đấy. Tiểu Diệp đang mọc răng mà, cho nó chơi vừa đúng.”
Dù Tiểu Diệp không ở bên cạnh, ông Phó vẫn thỉnh thoảng làm những món đồ chơi nho nhỏ. Đương nhiên, Phó Cảnh Thần và Phó Hải Đường hồi nhỏ không được hưởng “đặc quyền” này, đây đều là đãi ngộ riêng của Tiểu Diệp.
“Vậy phải trông chừng kỹ vào, không khéo bị ngã lại chọc vào miệng.” Phó Hải Đường chớp chớp mắt nhắc nhở.
“Mẹ và ba con bế mà còn có thể để Tiểu Diệp bị ngã được sao?”
Mẹ Phó vừa nói, vừa nhìn ánh mắt con dâu và con gái, chậm rãi nhận ra điều gì đó.
Bà vội vàng nhìn về phía Tiểu Diệp, vui mừng hỏi: “Chẳng lẽ… Tiểu Diệp biết đi rồi?”
Ba Phó cũng nhìn đứa cháu nội đang ngồi trên đùi mình gặm gậy gỗ, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
“Đương nhiên rồi.” Phó Hải Đường chống đũa vào cằm, nghiêng đầu cười với Khương Du Mạn: “Ba mẹ chắc chắn không nỡ đặt Tiểu Diệp xuống, cứ ôm riết thôi!”
Phó Tư Diệp vừa mới học đi, thích nhất là được người lớn quây quần khen ngợi, thường xuyên hưng phấn lắc đầu, rung chân.
“Tiểu Diệp, mau xuống đi bộ cho ông bà nội xem nào!” Mẹ Phó vừa dỗ, vừa lấy cây gậy nhỏ khỏi tay cháu, rồi bảo ông Phó đặt thằng bé xuống cạnh đó.