Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1642

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1642 :Khoa Phụ
Agona lại không ngăn cản được công kích của Giang Khải, sắc mặt thay đổi.
"Đây là lực lượng nhân thân sơ cấp?!" Đôi mắt đỏ sậm của Agona trợn to như chuông đồng, thật sự không thể tin được nhân thần sơ cấp có thể đánh ra công kích kinh khủng như thế.
Khoa Phụ cũng đang ra sức chống đỡ Kiếm động cửu thiên của Giang Khải, năng lượng hai bên điên cuồng tiêu hao, chỉ là công kích nguyên thần của Giang Khải càng hơn một bậc, hắn ta cũng cảm giác được lực bất tòng tâm.
Sau khi hai người kiên trì một lát, theo hai tiếng nổ mạnh đều bị công kích của Giang Khải đánh trúng.
Ầm ầm!
Hai bóng dáng to lớn song song bay ra ngoài trong tiếng nổ tung.
Giang Khải chỉ có 10 giây, nhân lúc hai người bị thương, Giang Khải nhảy lên một cái, tức giận nói,"Tố sơn hà!"
Agona vừa sợ vừa giận.
Lúc Lưu Viễn Hương mời mình rời núi đã hứa hẹn không có thần minh ẩn thế khác xuất hiện, vốn Agona còn tưởng chuyến này đi ra ngoài hoàn toàn là sự đả kích một phía, có thể dễ như trở bàn tay nghiền ép toàn cầu, nhưng ai ngờ đột nhiên nhảy ra một Giang Khải.
Thực lực mạnh thật sự không thể tưởng tượng!
Lại lấy lực lượng một người miểu sát trăm vạn thú quân, đối đầu với hai cường giả cấp thiên thần!
"Vì sao, vì sao hắn lại mạnh như vậy! Ta sống vài vạn năm cũng chưa từng thấy tên nào có chiến lực không hợp thói thường như thế!"
"Huyết mạch của hắn là huyết mạch gì, lại có lực lượng linh hồn vượt xa bản tổn!"
Khoa Phụ nhanh chóng đứng dậy, giận nói,"Hắn là con đường Thiên Khiển! Tên này lấy con đường Thiên Khiển thành thần! Còn có Vạn pháp quy nhất... Thiên phú này quá khoa trương!"
Đúng vào lúc này, một kiếm của Giang Khải đã rơi xuống.
Vạn pháp quy nhất tăng thuộc tính của bản thể gấp 18 lần, cộng thêm thuộc tính của Giang Khải vốn cao hơn cùng cấp mấy chục lần, một kích này khiến mặt đất mấy ngàn mét xung quanh lập tức sụp đổ, lực lượng khổng lồ khiến lập trường vặn vẹo, vô số đá vụn không rơi xuống ngược lại bay lên.
Agona và Khoa Phụ nằm trong phạm vi công kích của Giang Khải không cách nào né tránh, chỉ có thể nghênh đón một kích này của Giang Khải!
"Huyết mạch cự nhân! Cự nhân chi sơn!" Bắp thịt cả người Khoa Phụ gồ lên, mạch máu xuất hiện, hắn ta đánh một quyền vào ngọn núi thấp bên cạnh, chặn ngang đập gãy, giơ ngọn núi lên đập về phía Giang Khải, muốn ngăn cản Giang Khải.
"Ma vương hàng lâm! Hắc ma chùy!" Agona giận quát một tiếng, mặt đất xung quanh dâng lên vô số khí đen, tụ hợp thành một thanh cự chùy trăm mét đánh về phía Giang Khải.
Giang Khải cầm Thiên La trảm yêu kiếm, Thiên La đoạn giới kiếm trong tay, cả người như một ngôi sao băng bắn xuống.
Lấy hai kiếm phá đi ngọn núi phía trước!
Hắc ma chùy đánh đến, lại bị hư tượng tiểu hỗn cầu phá tan!
Kiếm rơi xuống từ cửu thiên như khai thiên tích địa, dù là hai cường giả cấp thiên thần cũng khó cản mũi nhọn.
Oanh một tiếng, lấy Agona và Khoa Phụ làm trung tâm, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu đạt đến ba bốn mươi mét!
Bụi bặm tản đi, Sokhava khiếp sợ nhìn trung tâm chiến trường.
Một kiếm của Giang Khải đã đâm vào đỉnh đầu Khoa Phụ, ở một khác thân thể hùng tráng của Agona bị đánh sụp xuống toàn bộ trước ngực.
"Ông trời ơi... Đây chính là hai cường giả cấp thiên thần! Khải dùng một kiếm miểu sát!"
Khóe mắt Theron Deca giật giật,"Thật sự không thể tin được, thực lực một người có thể tăng tới độ cao này!"
Erisa không ngừng lắc đầu,"Ta có một loại cảm giác, một ngày nào đó tên kia sẽ vượt xa thần minh!"
Trảm Yêu kiếm đâm vào đầu Khoa Phụ, nhưng kỳ tích là đến bây giờ Khoa Phụ vẫn chưa chết.
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Giang Khải, một lúc lâu sau lệ khí trong mắt tản đi như đã quay về bình thường.
"Rốt cuộc Vạn pháp quy nhất là thiên phú gì?" Khoa Phụ hỏi.
Giang Khải nhìn Khoa Phụ, là người Hoa nên Giang Khải càng quen thuộc với vị thần minh này hơn, thậm chí hắn từng nghe một câu chuyện.
Mặt trời thiêu đốt khắp nơi mang đến khô hạn, Khoa Phụ vì cứu chúng sinh mà đuổi theo mặt trời, cuối cùng chết khát trên đường.
Tuy đây chỉ là một câu chuyện, Khoa Phụ đứng trước mặt Giang Khải đã nói rõ hắn ta chưa chết.
Nhưng câu chuyện này cũng có nghĩa ở trong suy nghĩ của dân chúng thì Khoa Phụ không phải một ác thần.
"Thiên phú sau khu dung hợp thiên phú thần chức cửu giới." Giang Khải vẫn nói ra đáp án, cũng coi như để Khoa Phụ yên lòng.
Khoa Phụ mỉm cười,"Dung hợp thiên phú thần chức cửu giới... Tiểu tử ngươi lại lấy được thần chức cửu giới, không tệ..."
Giang Khải khẽ nhíu mày, nhìn từ lời nói này của Khoa Phụ, dường như hắn ta đang thấy vui mừng vì mình có thể dung hợp ra Vạn pháp quy nhất.
"Vì sao ngươi muốn giúp Lưu Viễn Hương? Vì sao ngươi muốn đồ sát nhân tộc!"
"Bởi vì... Đây là hứa hẹn mà ta đồng ý từ trước..." Trong mắt Khoa Phụ thoáng qua sự bất đắc dĩ dày đặc,"Khi đó nhân tộc cùng đường, ta chiến đấu với một tên Thiên đạo giả nhưng không địch lại. Hắn cũng không giết ta, hắn muốn ta quỳ xuống thần phục, vậy có thể mở ra một phần vạn hy vọng còn sống cho nhân tộc."