Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1517
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1517 :Trở lại thời đại vạn tộc
Nhưng nơi này lại có bốn ngôi đại điện!
"Cường giả thời đại trước chắc chắn có thực lực rất cường hãn, hiện tại ta mới là nhân thần sơ kỳ, vẫn nên thành thật đến Nhân thần điện xem chút đi."
Nghĩ tới đây, Giang Khải lấy ra Thời chi thần bài đặt ở lỗ khảm giữa trung tâm bàn đá trước cửa Nhân thần điện.
Thần bài quả nhiên khảm nạm hoàn mỹ vào đó, sau đó toàn bộ phù văn trên bàn sáng lên ánh bạc, tiếp theo cả Nhân thần điện bộc phát ra ánh sáng mạnh chói mắt.
Trong ánh sáng mạnh, Giang Khải theo bản năng che mắt.
Nhưng chờ đến khi hắn mở mắt ra lại ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt vừa rồi, tất cả đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vốn nơi này chỉ có một mình hắn, nhưng bây giờ xung quanh đầy ắp người!
Nói chính xác không hoàn toàn là người!
Sinh vật các nơi muôn hình muôn vẻ chen chúc trước Nhân thần điện, trước đó Nhân thần điện như một kiến trúc bình thường, lúc này lại ánh bạc rực rỡ, bị một tầng ánh sáng bạc bao bọc.
Trên bầu trời đếm không hết bóng dáng trực tiếp ngự không phi hành, Địa thần điện và Thiên thần điện cách đó không xa chia ra bị lồng ánh sáng màu tím và màu vàng óng bao bọc.
Bên cạnh Giang Khải có rất nhiều người mặc cổ trang, quần áo phương đông và quần áo phương tây có sự khác biệt rõ ràng, có người châu Á tóc đen mắt đen, có người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Điều này cũng chưa tính là thần kỳ, nơi này còn có giống loại mặt người thân long, giống loài mặc người xà thần, quái vật mặt mọc trên bụng, thụ nhân, trùng nhân, hoặc là những dị thú, mãnh thú trong truyền thuyết, u linh trạng thái linh thể, quỷ quái giương nanh múa vuốt.
Chỉ là hình thể của bọn nó không quá khoa trương, không khác gì người thường.
Lúc này trên lôi đài sau lưng đâu còn thảm thực vật gì nữa, lôi đài ngang dọc năm ngàn mắt, gạch đá màu bạc được lát gọn gàng.
Dãy núi xung quanh cũng biến mất, chỉ có ba ngọn núi lớn cao vút trong tầng mây, một nửa ngọn núi biến mất trong mây, khó thấy toàn bộ.
Giang Khải ngạc nhiên một lúc lâu mới run rẩy phun ra mấy chữ.
"Con mẹ nó"
Đúng vào lúc này, một nữ tử tuyệt đẹp mặc áo trắng đứng sau lưng không nhịn được thúc giục,"Còn chưa tỉnh táo lại? Không phải chỉ xuyên qua sao, trước đó chưa từng đến sao? Nhanh lên được không!"
Giang Khải mờ mịt quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức ngơ ngác trước vẻ đẹp cả nữ tử này.
Dáng người của nữ tử này tinh tế cân xứng, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo nhưng trên mặt lại không có chút huyết sắc nào, gò má trái hư thối, dường như bên trong còn có giòi bọ gì đó đang ngọ nguậy.
Giang Khải biết mình là người mới cũng không dám hỏi nhiều, chậm rãi quay đầu những vẫn không nhịn được sợ run cả người.
Cái quỷ gì!
Nơi này chắc là Thần chi chiến trường đi, Giang Khải biết Thời thần lệnh có khả năng để hắn tiến vào Thần chi chiến trường, lại không ngờ Thời thần lệnh trực tiếp để hắn xuyên qua!
Hơn nữa, hình như người nơi này đã sớm không thấy ngạc nhiên với điều này.
Mặc dù chuyện này hơi không tưởng tượng nổi nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng không khó hiểu.
Cuồng nhiệt giả có thể triệu hoán thần minh cổ đại buông xuống, vậy mình đi vào thời đại này cũng chẳng có gì lạ.
Lúc này, Giang Khải đang là người ở gần bàn đá nhất, Thời chi thần bài của hắn còn khảm nảm ở bên trên.
Hai nam tử mặc áo giáp màu bạc đứng hai bên bàn đá, bọn họ vẫn đang nhìn phản ứng của Giang Khải, thấy cuối cùng hắn đã nhìn sang bọn họ, một người trong đó lạnh nhạt nói,"Suy nghĩ rõ ràng?"
Giang Khải đờ đẫn gật đầu.
Không thể nói "hoàn toàn hiểu rõ" nhưng đã hơi "rõ" đang xảy ra chuyện gì.
"Vậy thì tốt, ngươi thẩm tra đối chiếu trước đó, người dùng Thời chi thần bài làm vé vào cửa, Thời chi thần bài của ngươi là thần bài hạ cấp, chỉ có thể sử dụng ba lần."
Giang Khải tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, hắn không biết đẳng cấp của Thời chi thần bài nhưng lúc giám định thật sự nói chỉ có thể sử dụng ba lần.
Người kia tiếp tục từ tốn nói,"Ngươi đã báo danh Thần chi chiến trường, tiếp theo phải báo ra một vài tin tức."
"Tên, thần chức, phong hào, chủng tộc, cảnh giới."
"Giang Khải, không có thần chức, không có phong hào, nhân tộc, nhân thần sơ cấp cấp 13." Giang Khải cũng không biết trả lời như vậy có đúng không nhưng đối phương nghe xong lại không có ý kiến gì, nhìn dáng vẻ là không có vấn đề.
Nhưng nữ cương thi sau lưng nghe được lại không nhịn được mở miệng.
"Nhân tộc đúng là tự đại, nhân sơ còn chưa max cấp đã đến dự thi."
Lấy trạng thái ngây thơ hiện tại của Giang Khải, căn bản không biết cãi lại như thế nào.
"Nhân sơ cấp 13... Hít, xem ra ngươi phải lãng phí một lần vé vào cửa rồi. Không ai nói cho ngươi biết nơi này chỉ có ba cấp bậc tranh tài sao? Ngươi có thể gặp được đối thủ trong mỗi giai đoạn nhân thần, hơn nữa tỷ lệ gặp cao cấp là cao nhất!"
"Chiến bại ở chỗ này có xác suất rất lớn sẽ bị tước đoạt kinh nghiệm, với đẳng cấp của ngươi e rằng trực tiếp rơi xuống phàm nhân."
"Cường giả thời đại trước chắc chắn có thực lực rất cường hãn, hiện tại ta mới là nhân thần sơ kỳ, vẫn nên thành thật đến Nhân thần điện xem chút đi."
Nghĩ tới đây, Giang Khải lấy ra Thời chi thần bài đặt ở lỗ khảm giữa trung tâm bàn đá trước cửa Nhân thần điện.
Thần bài quả nhiên khảm nạm hoàn mỹ vào đó, sau đó toàn bộ phù văn trên bàn sáng lên ánh bạc, tiếp theo cả Nhân thần điện bộc phát ra ánh sáng mạnh chói mắt.
Trong ánh sáng mạnh, Giang Khải theo bản năng che mắt.
Nhưng chờ đến khi hắn mở mắt ra lại ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt vừa rồi, tất cả đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vốn nơi này chỉ có một mình hắn, nhưng bây giờ xung quanh đầy ắp người!
Nói chính xác không hoàn toàn là người!
Sinh vật các nơi muôn hình muôn vẻ chen chúc trước Nhân thần điện, trước đó Nhân thần điện như một kiến trúc bình thường, lúc này lại ánh bạc rực rỡ, bị một tầng ánh sáng bạc bao bọc.
Trên bầu trời đếm không hết bóng dáng trực tiếp ngự không phi hành, Địa thần điện và Thiên thần điện cách đó không xa chia ra bị lồng ánh sáng màu tím và màu vàng óng bao bọc.
Bên cạnh Giang Khải có rất nhiều người mặc cổ trang, quần áo phương đông và quần áo phương tây có sự khác biệt rõ ràng, có người châu Á tóc đen mắt đen, có người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Điều này cũng chưa tính là thần kỳ, nơi này còn có giống loại mặt người thân long, giống loài mặc người xà thần, quái vật mặt mọc trên bụng, thụ nhân, trùng nhân, hoặc là những dị thú, mãnh thú trong truyền thuyết, u linh trạng thái linh thể, quỷ quái giương nanh múa vuốt.
Chỉ là hình thể của bọn nó không quá khoa trương, không khác gì người thường.
Lúc này trên lôi đài sau lưng đâu còn thảm thực vật gì nữa, lôi đài ngang dọc năm ngàn mắt, gạch đá màu bạc được lát gọn gàng.
Dãy núi xung quanh cũng biến mất, chỉ có ba ngọn núi lớn cao vút trong tầng mây, một nửa ngọn núi biến mất trong mây, khó thấy toàn bộ.
Giang Khải ngạc nhiên một lúc lâu mới run rẩy phun ra mấy chữ.
"Con mẹ nó"
Đúng vào lúc này, một nữ tử tuyệt đẹp mặc áo trắng đứng sau lưng không nhịn được thúc giục,"Còn chưa tỉnh táo lại? Không phải chỉ xuyên qua sao, trước đó chưa từng đến sao? Nhanh lên được không!"
Giang Khải mờ mịt quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức ngơ ngác trước vẻ đẹp cả nữ tử này.
Dáng người của nữ tử này tinh tế cân xứng, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo nhưng trên mặt lại không có chút huyết sắc nào, gò má trái hư thối, dường như bên trong còn có giòi bọ gì đó đang ngọ nguậy.
Giang Khải biết mình là người mới cũng không dám hỏi nhiều, chậm rãi quay đầu những vẫn không nhịn được sợ run cả người.
Cái quỷ gì!
Nơi này chắc là Thần chi chiến trường đi, Giang Khải biết Thời thần lệnh có khả năng để hắn tiến vào Thần chi chiến trường, lại không ngờ Thời thần lệnh trực tiếp để hắn xuyên qua!
Hơn nữa, hình như người nơi này đã sớm không thấy ngạc nhiên với điều này.
Mặc dù chuyện này hơi không tưởng tượng nổi nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng không khó hiểu.
Cuồng nhiệt giả có thể triệu hoán thần minh cổ đại buông xuống, vậy mình đi vào thời đại này cũng chẳng có gì lạ.
Lúc này, Giang Khải đang là người ở gần bàn đá nhất, Thời chi thần bài của hắn còn khảm nảm ở bên trên.
Hai nam tử mặc áo giáp màu bạc đứng hai bên bàn đá, bọn họ vẫn đang nhìn phản ứng của Giang Khải, thấy cuối cùng hắn đã nhìn sang bọn họ, một người trong đó lạnh nhạt nói,"Suy nghĩ rõ ràng?"
Giang Khải đờ đẫn gật đầu.
Không thể nói "hoàn toàn hiểu rõ" nhưng đã hơi "rõ" đang xảy ra chuyện gì.
"Vậy thì tốt, ngươi thẩm tra đối chiếu trước đó, người dùng Thời chi thần bài làm vé vào cửa, Thời chi thần bài của ngươi là thần bài hạ cấp, chỉ có thể sử dụng ba lần."
Giang Khải tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, hắn không biết đẳng cấp của Thời chi thần bài nhưng lúc giám định thật sự nói chỉ có thể sử dụng ba lần.
Người kia tiếp tục từ tốn nói,"Ngươi đã báo danh Thần chi chiến trường, tiếp theo phải báo ra một vài tin tức."
"Tên, thần chức, phong hào, chủng tộc, cảnh giới."
"Giang Khải, không có thần chức, không có phong hào, nhân tộc, nhân thần sơ cấp cấp 13." Giang Khải cũng không biết trả lời như vậy có đúng không nhưng đối phương nghe xong lại không có ý kiến gì, nhìn dáng vẻ là không có vấn đề.
Nhưng nữ cương thi sau lưng nghe được lại không nhịn được mở miệng.
"Nhân tộc đúng là tự đại, nhân sơ còn chưa max cấp đã đến dự thi."
Lấy trạng thái ngây thơ hiện tại của Giang Khải, căn bản không biết cãi lại như thế nào.
"Nhân sơ cấp 13... Hít, xem ra ngươi phải lãng phí một lần vé vào cửa rồi. Không ai nói cho ngươi biết nơi này chỉ có ba cấp bậc tranh tài sao? Ngươi có thể gặp được đối thủ trong mỗi giai đoạn nhân thần, hơn nữa tỷ lệ gặp cao cấp là cao nhất!"
"Chiến bại ở chỗ này có xác suất rất lớn sẽ bị tước đoạt kinh nghiệm, với đẳng cấp của ngươi e rằng trực tiếp rơi xuống phàm nhân."