Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 952

topic

Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 952 :

Khâu Dương nằm xuống, quay lưng lại với hắn: “Tôi tự nguyện. Không cần cậu phải cảm ơn hay bất cứ thứ gì khác.”

Khâu Dương nói thế, và hắn cũng thật lòng nghĩ như thế. Hắn biết Tôn Dã Xuyên thích con gái, hắn không hề muốn lì lợm đeo bám hay mượn chuyện này để cảm động hắn, rồi dùng đạo đức để trói buộc hắn.

Tôn Dã Xuyên : “…”

Hai người nằm viện suốt một tuần. Lời nói giữa họ không quá mười câu, đều là nằm trên giường đọc sách hoặc suy nghĩ miên man.

Tôn Dã Xuyên bị gãy chân, không thể cử động. Khâu Dương đau bụng, thêm cả cơ bắp toàn thân nhức mỏi, cũng không nhúc nhích nổi.

Bạn gái của hai người đều đến thăm họ mỗi ngày.

Khâu Dương cảm thấy có lỗi với cô bạn gái của mình. Hắn đã cố gắng thử đi thích cô ấy, nhưng thật sự không có cách nào yêu thương được.

Sau khi xuất viện, hắn đã chủ động nói lời chia tay. Hắnô không muốn làm lỡ dở cuộc đời người khác.

Tôn Dã Xuyên xem như đã gắn bó với cái chân đau suốt năm đó. Lần trước bị thương đã phải tĩnh dưỡng ba tháng, vừa mới lành lại bị thương tiếp, lần này lại phải nghỉ ngơi thêm ba bốn tháng nữa.

Trong trường học, Khâu Dương thường xuyên bắt gặp Tôn Dã Xuyên chống nạng đi học. Thời gian đầu còn thấy bạn gái hắn đi kèm bên cạnh, nhưng sau đó thì biến mất.

Khâu Dương thầm nghĩ: Hai người này chắc là chia tay rồi?

Chia tay là tốt! Cô gái đó làm màu, rắc rối, không hợp với Tôn Dã Xuyên. Tôn Dã Xuyên xứng đáng với một người tốt hơn.

Ba tháng sau, Tôn Dã Xuyên đã bỏ nạng, đi lại chậm rãi được rồi.

Hôm nay, hai người lại vô tình chạm mặt. Tôn Dã Xuyên gọi Khâu Dương lại: “Khâu Dương, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?”

Khâu Dương hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Tìm một chỗ nào đó ngồi xuống đã.”

Hai người tìm một nơi yên tĩnh, ngồi đối diện nhau trước một bàn đá.

Tôn Dã Xuyên mở lời: “Khâu Dương, lát nữa tôi nói ra, không có ý kỳ thị cậu hay có bất cứ ý xấu nào khác, tôi hoàn toàn chỉ muốn giúp cậu thôi.”

Khâu Dương cũng hiểu rõ con người Tôn Dã Xuyên.

“Ừ, cậu cứ nói đi.”

Tôn Dã Xuyên chậm rãi: “Thời gian này tôi đã tìm đọc rất nhiều tài liệu. Tình trạng của cậu… thuộc về một dạng bệnh lý. Chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra.”

Sau khi xuất viện, những lúc không phải lên lớp, hắn đều vùi mình trong thư viện, chuyên tâm đọc sách về lĩnh vực này. Hắn đã nghiên cứu ròng rã ba tháng, lật giở hàng trăm quyển sách.

Khâu Dương lúc đó, cũng rất khao khát được sống một cuộc đời như người bình thường.

“Phải đến bệnh viện nào để khám?” Hắn hỏi.

Tôn Dã Xuyên đáp: “Sáng thứ Bảy này, chúng ta đi Bệnh viện tâm thần kiểm tra trước.”

Khâu Dương từ chối: “Không cần đâu, tôi tự đi là được.”

“Thêm một người thêm một phương pháp, dù sao cuối tuần tôi cũng không leo núi, đá bóng được.”

Cứ thế, họ quyết định. Trên đường về ký túc xá, Khâu Dương hỏi: “Bạn gái cậu đâu rồi?”

Tôn Dã Xuyên chỉ đáp gọn lỏn hai chữ, giọng bình thản: “Chia tay rồi.”

Hai người cứ thế bắt đầu hành trình tìm thầy chạy thuốc, từ khoa Tâm thần đến khoa Sinh sản, rồi sang khoa Tâm lý. Họ chạy khắp thành phố C và các thành phố lân cận, gần như tất cả bệnh viện có thể.

Cuối cùng, sau gần một năm trời, căn bệnh của Khâu Dương vẫn không hề thuyên giảm.

Họ sắp bước vào học kỳ hai năm thứ tư, đối diện với việc tốt nghiệp và các nhiệm vụ quan trọng khác.

Khâu Dương quyết định tạm thời buông xuôi việc điều trị: “Tất cả bác sĩ đều nói, bệnh này không thể trị khỏi trong ngày một ngày hai. Chúng ta đừng lãng phí thời gian vào nó nữa.”

“Khâu Dương!”

“Khâu Dương!”

Tiếng gọi của Dương Phương kéo Khâu Dương về thực tại. Khâu Dương lúc này mới nhận ra mặt mình đã lạnh băng.

Hắn vội vàng đưa tay lên, lau đi dòng nước mắt đang tuôn rơi.

Từ lúc lên xe, Khâu Dương đã ngồi bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi nước mắt.

Khâu Đại Huy ngồi đối diện, lòng đau như bị ai đó dùng d.a.o cứa. Năm xưa, ông trên chiến trường, ăn hai viên đạn cũng chưa từng đau đớn đến nhường này!

Dương Phương đã không kìm được, ôm mặt nức nở.

Con trai bà, tuy là con một, được cưng chiều một chút, nhưng nó là đường đường một đấng nam nhi, là người “đổ m.á.u không đổ lệ”.

Vậy mà, hiện tại, nước cứ mắt không tiếng động chảy xuống, thằng bé phải đau đớn và thương tâm đến nhường nào!

Chuyện này rốt cuộc là lỗi của Khâu Dương, hay là… lỗi của bọn họ?

Tôn Dã Xuyên tỉnh lại, đập vào mắt là một màu trắng toát. Bên tai hình như còn văng vẳng tiếng sụt sùi.

“Dã Xuyên, con tỉnh rồi!” Vương Giai Tuệ ghé sát mặt vào trước mắt hắn.

“Mẹ...” Tôn Dã Xuyên mở miệng, giọng nói nghèn nghẹt, “Con làm sao vậy?”

Hắn nhớ rõ mình đang đạp xe đạp từ nhà Khâu Dương về, sao lại nằm trong bệnh viện thế này?

“Con bị ngất trên đường đấy.” Vương Giai Tuệ vừa khóc vừa nói, “Bác sĩ bảo con bị suy nhược tinh thần quá độ.”

Làm sao mà không mệt mỏi cho được?

Từ lúc tin đồn bắt đầu rộ lên cho đến tận bây giờ, đã mấy tháng trời, hắn gồng mình chống đỡ mọi áp lực, chịu đựng những ánh mắt dò xét từ mọi người, và cả những lời trách cứ từ bố mẹ hai bên. Hắn đã kiên trì suốt chừng ấy thời gian.

Tính cách hắn và Khâu Dương vốn khác nhau. Khâu Dương khi không chịu nổi áp lực thì sẽ tìm người gây gổ, đ.á.n.h nhau, hoặc trút hết bầu tâm sự với hắn.

Nhưng hắn thì không, hắn không bao giờ cãi cọ để giải tỏa. Cùng lắm là tâm sự vài câu với Khâu Dương.

Bây giờ, Khâu Dương đã rời đi. Đó không chỉ là cọng rơm cuối cùng mà là cả một bó rơm nặng trịch bất ngờ đè sập lên người hắn. Hắn hoàn toàn suy sụp.