Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 946
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 946 :Làm được một điểm này (2)
“Ta… Ta chỉ muốn Vong Trần bỏ xuống sự thương hại trong lòng, chỉ có vậy hắn mới có thể trở nên mạnh hơn!” Giang Khải nhìn Phủ nam một chút, “Vong Trần từng nói hắn không thích sống trong thù hận!” “Nếu ngươi còn muốn sống thì đồng ý với ta, từ nay về sau đừng vi phạm mong muốn của Vong Trần!” Đôi mắt Phủ nam nhìn chằm chằm Giang Khải, dường như muốn nuốt hắn.
Giang Khải không hề sợ hãi, mắt không chớp nhìn thẳng vào đối phương.
Đôi bên giằng co một lát, cuối cùng Phủ nam nhìn tảng đá trong tay Giang Khải, cuối cùng vẫn thua trận.
“Ta chưa từng muốn hại Vong Trần, ta chỉ hy vọng Vong Trần trở nên càng mạnh hơn.” Giang Khải lạnh lùng đáp, “Có rất nhiều cách để mạnh lên, không cần thiết phải lựa chọn cách nhận được sự công nhận của ngươi!” “Ta nghĩ, chắc ngươi có thể cảm nhận được sống trong thù hận sẽ đau khổ đến mức nào.” Câu nói sau cùng của Giang Khải như đánh vào tim Phủ nam, ngay cả hận ý trong mắt hắn ta cũng mất đi một chút.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Phủ nam mở miệng, “Được, ta… Ta đồng ý với ngươi! Ngươi đã lấy được đá nguyên thần của ta, ta muốn không đồng ý cũng không được.” Lúc này Giang Khải mới gật đầu.
Thật ra, đối với Vong Trần mà nói, Tu la kính chắc chắn là thần khí tu luyện, cũng ví dụ như Vô tận luyện ngục, hắn ta tu luyện ở chỗ này chắc chắn sẽ có hiệu quả tu luyện rất xuất sắc.
Vốn Giang Khải còn lo lắng sau này Vong Trần có bị tên này ảnh hưởng nữa không, nhưng hiện tại hắn đã nắm lấy mệnh mạch của Phủ nam vậy không cần lo lắng nữa.
Đến lúc đó đưa tảng đá này cho Vong Trần, hắn ta sẽ dần thoát khỏi thù hận.
“Đúng rồi, ngươi nói nơi này có thứ cần thiết cho Ngỗ nghịch giả, là cái gì?” Giang Khải đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, hỏi.
Phủ nam hừ lạnh một tiếng, “Kết cục của việc làm trái thiên địa, chắc chắn là muốn sống không được muốn chết không xong!” Lúc này Giang Khải mới hiểu được, thỉ ra Phủ nam đang chỉ việc vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này… Vậy mà hắn còn tưởng nơi này còn có bảo bối mà mình cần.
“Ngươi làm thế nào biết ta là Ngỗ nghịch giả?” Giang Khải hỏi.
Phủ nam hừ lạnh một tiếng, “Tuy ta chỉ có một nguyên thần nhưng ta đã chia ra nguyên thần cất giữ trong đá nguyên thần, cho dù trải qua không biết bao nhiêu năm nhưng nói một cách tương đối, trí nhớ càng hoàn chỉnh hơn với việc gửi nguyên thân vào ngoại vật. Lấy cảnh giới của ta, nhận ra đẳng cấp của ngươi cũng không khó!” “Chỉ là, ta vốn tưởng Thiên Khiển ngỗ nghịch giả không tồn tại, không ngờ lại bị ta gặp được!” Giang Khải nhớ đến người chỉ dẫn mình, tên kia nói trước kia chưa từng có ai lựa chọn con đường Thiên Khiển.
Về điểm này lại phù hợp với lời nói của Phủ nam.
Chỉ có điều, giữa Phủ nam, Tam Kiếm tiên sinh, tiền bối Dân cờ bạc như có liên quan với truyền thuyết Thiên Khiển chức nghiệp, cũng chính vì nguyên nhân vậy nên tiền bối Dân cờ bạc mới có thể tìm được tài liệu chuyển chức, Phủ nam và Tam Kiếm tiên sinh mới có thể nhận ra chức nghiệp của mình.
Vậy rốt cuộc Thiên Khiển chức nghiệp là sự tồn tại gì ở thời đại chúng thần tụ tập kia?
Ngay lúc Giang Khải đang muốn tiếp tục hỏi thăm, bóng dáng Phủ nam đã trở nên càng ngày càng mờ nhạt.
Hắn ta đột nhiên xoay người, nhường ra cánh cửa ánh sáng sau lưng.
“Ngươi lại lấy thực lực Siêu phàm lục giai đánh xuyên qua Vô tận luyện ngục, chỉ một điểm này đã khiến ta thấy rất bội phục. Ngươi bằng lòng tiến vào Vô tận luyện ngục vì Vong Trần, ngươi không giống những ‘bằng hữu’ đã từng phản bội ta.” “Hy vọng ngươi giao đá nguyên thần của ta cho Vong Trần, nguyên thần của ta đã không còn lại nhiều lắm, có lẽ thời gian giúp đỡ Vong Trần cũng không nhiều.” Giang Khải thấy trạng thái của Phủ nam không tốt lắm chắc thật sự không có bao nhiêu thời gian, hắn không làm tốn thời gian của Phủ nam nữa.
Im lặng một lát, Giang Khải nhẹ gật đầu, “Ta sẽ giao cho hắn nhưng ngươi đừng quên đã đồng ý với ta!” Nói xong, Giang Khải đi về phía cửa ánh sáng.
Lúc Giang Khải đi đến bên cạnh Phủ nam, hắn đột nhiên nghe được Phủ nam nói một câu này với mình.
“Tiểu tử, ngươi đi một con đường chưa có ai thử, chắc chắn con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng cũng có lẽ chỉ có ngươi có hy vọng làm được điều này!” Lúc Giang Khải ngạc nhiên quay người lại phát hiện Phủ nam đã biến mất ở nơi đó.
Viên đá trong tay hắn lại hơi tản ra ánh sáng bạc.
Sau khi rời khỏi cửa ánh sáng, Giang Khải phát hiện mình bị truyền tống đến một khu vực xa lạ.
“ĐM, đây là đâu!” Giang Khải mờ mịt nhìn quanh.
Đúng vào lúc này, đá nguyên thần Phủ nam hơi sáng lên, một giọng nói yếu ớt nói, “Đây là thành chính ở thời đại chúng ta, nhưng hiện tại đã biến thành một cánh rừng.” “Thời đại của các ngươi…” Phủ nam không tiếp tục đề tài này, nói, “Ta sẽ chỉ dẫn ngươi tiến về Thánh thành, cũng chính là di tích mà Vong Trần dẫn các ngươi tìm đến.” “Con đường sau đó, dù sao ngươi cũng đã biết đi.” Giang Khải hỏi, “Có xa không?”
Giang Khải không hề sợ hãi, mắt không chớp nhìn thẳng vào đối phương.
Đôi bên giằng co một lát, cuối cùng Phủ nam nhìn tảng đá trong tay Giang Khải, cuối cùng vẫn thua trận.
“Ta chưa từng muốn hại Vong Trần, ta chỉ hy vọng Vong Trần trở nên càng mạnh hơn.” Giang Khải lạnh lùng đáp, “Có rất nhiều cách để mạnh lên, không cần thiết phải lựa chọn cách nhận được sự công nhận của ngươi!” “Ta nghĩ, chắc ngươi có thể cảm nhận được sống trong thù hận sẽ đau khổ đến mức nào.” Câu nói sau cùng của Giang Khải như đánh vào tim Phủ nam, ngay cả hận ý trong mắt hắn ta cũng mất đi một chút.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Phủ nam mở miệng, “Được, ta… Ta đồng ý với ngươi! Ngươi đã lấy được đá nguyên thần của ta, ta muốn không đồng ý cũng không được.” Lúc này Giang Khải mới gật đầu.
Thật ra, đối với Vong Trần mà nói, Tu la kính chắc chắn là thần khí tu luyện, cũng ví dụ như Vô tận luyện ngục, hắn ta tu luyện ở chỗ này chắc chắn sẽ có hiệu quả tu luyện rất xuất sắc.
Vốn Giang Khải còn lo lắng sau này Vong Trần có bị tên này ảnh hưởng nữa không, nhưng hiện tại hắn đã nắm lấy mệnh mạch của Phủ nam vậy không cần lo lắng nữa.
Đến lúc đó đưa tảng đá này cho Vong Trần, hắn ta sẽ dần thoát khỏi thù hận.
“Đúng rồi, ngươi nói nơi này có thứ cần thiết cho Ngỗ nghịch giả, là cái gì?” Giang Khải đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, hỏi.
Phủ nam hừ lạnh một tiếng, “Kết cục của việc làm trái thiên địa, chắc chắn là muốn sống không được muốn chết không xong!” Lúc này Giang Khải mới hiểu được, thỉ ra Phủ nam đang chỉ việc vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này… Vậy mà hắn còn tưởng nơi này còn có bảo bối mà mình cần.
“Ngươi làm thế nào biết ta là Ngỗ nghịch giả?” Giang Khải hỏi.
Phủ nam hừ lạnh một tiếng, “Tuy ta chỉ có một nguyên thần nhưng ta đã chia ra nguyên thần cất giữ trong đá nguyên thần, cho dù trải qua không biết bao nhiêu năm nhưng nói một cách tương đối, trí nhớ càng hoàn chỉnh hơn với việc gửi nguyên thân vào ngoại vật. Lấy cảnh giới của ta, nhận ra đẳng cấp của ngươi cũng không khó!” “Chỉ là, ta vốn tưởng Thiên Khiển ngỗ nghịch giả không tồn tại, không ngờ lại bị ta gặp được!” Giang Khải nhớ đến người chỉ dẫn mình, tên kia nói trước kia chưa từng có ai lựa chọn con đường Thiên Khiển.
Về điểm này lại phù hợp với lời nói của Phủ nam.
Chỉ có điều, giữa Phủ nam, Tam Kiếm tiên sinh, tiền bối Dân cờ bạc như có liên quan với truyền thuyết Thiên Khiển chức nghiệp, cũng chính vì nguyên nhân vậy nên tiền bối Dân cờ bạc mới có thể tìm được tài liệu chuyển chức, Phủ nam và Tam Kiếm tiên sinh mới có thể nhận ra chức nghiệp của mình.
Vậy rốt cuộc Thiên Khiển chức nghiệp là sự tồn tại gì ở thời đại chúng thần tụ tập kia?
Ngay lúc Giang Khải đang muốn tiếp tục hỏi thăm, bóng dáng Phủ nam đã trở nên càng ngày càng mờ nhạt.
Hắn ta đột nhiên xoay người, nhường ra cánh cửa ánh sáng sau lưng.
“Ngươi lại lấy thực lực Siêu phàm lục giai đánh xuyên qua Vô tận luyện ngục, chỉ một điểm này đã khiến ta thấy rất bội phục. Ngươi bằng lòng tiến vào Vô tận luyện ngục vì Vong Trần, ngươi không giống những ‘bằng hữu’ đã từng phản bội ta.” “Hy vọng ngươi giao đá nguyên thần của ta cho Vong Trần, nguyên thần của ta đã không còn lại nhiều lắm, có lẽ thời gian giúp đỡ Vong Trần cũng không nhiều.” Giang Khải thấy trạng thái của Phủ nam không tốt lắm chắc thật sự không có bao nhiêu thời gian, hắn không làm tốn thời gian của Phủ nam nữa.
Im lặng một lát, Giang Khải nhẹ gật đầu, “Ta sẽ giao cho hắn nhưng ngươi đừng quên đã đồng ý với ta!” Nói xong, Giang Khải đi về phía cửa ánh sáng.
Lúc Giang Khải đi đến bên cạnh Phủ nam, hắn đột nhiên nghe được Phủ nam nói một câu này với mình.
“Tiểu tử, ngươi đi một con đường chưa có ai thử, chắc chắn con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng cũng có lẽ chỉ có ngươi có hy vọng làm được điều này!” Lúc Giang Khải ngạc nhiên quay người lại phát hiện Phủ nam đã biến mất ở nơi đó.
Viên đá trong tay hắn lại hơi tản ra ánh sáng bạc.
Sau khi rời khỏi cửa ánh sáng, Giang Khải phát hiện mình bị truyền tống đến một khu vực xa lạ.
“ĐM, đây là đâu!” Giang Khải mờ mịt nhìn quanh.
Đúng vào lúc này, đá nguyên thần Phủ nam hơi sáng lên, một giọng nói yếu ớt nói, “Đây là thành chính ở thời đại chúng ta, nhưng hiện tại đã biến thành một cánh rừng.” “Thời đại của các ngươi…” Phủ nam không tiếp tục đề tài này, nói, “Ta sẽ chỉ dẫn ngươi tiến về Thánh thành, cũng chính là di tích mà Vong Trần dẫn các ngươi tìm đến.” “Con đường sau đó, dù sao ngươi cũng đã biết đi.” Giang Khải hỏi, “Có xa không?”