Hương Yêu - Chương 8
topicHương Yêu - Chương 8 :Chương 8
Buổi tối cô lại trở về chung cư nhỏ của mình, giống như những ngày khác, sau khi cô tắm rửa xong sẽ lên giường đi ngủ.
Cô nửa ngồi nửa nằm dựa lưng vào đầu giường, tay sờ soạng phía bên cạnh - người đó không tới.
Nhưng rất rõ ràng cô có thể cảm nhận được căn phòng có gì đó khác lạ.
Tuy nhìn như vẫn là phòng của cô, nhưng khi chạm vào lại không hề giống.
Cô quăng mền của mình xuống đất, sau đó lật mền trên chiếc giường mà mình không hề nhìn thấy ra. Cô sờ đến bên mép của chiếc giường này thì nhận ra nó rộng hơn chiếc giường đơn một mét năm của mình rất nhiều.
Giống như đây là do hai chiếc giường ghép lại với nhau.
Không biết sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?
Cô bước xuống giường, đi về phía cửa.
Một tiếng “cạch”, cả người cô đụng vào một bức tường vô hình, đầu cô bị đụng sưng lên một cục, mũi cũng đỏ ửng, đau đến chảy cả nước mắt.
Cô ngồi xổm xuống kêu đau không ngừng.
Đợi bớt đau, cô đứng dậy vươn tay thăm dò bức tường kia, men theo bức tường ấy đi cho đến khi đụng phải tường trong phòng cô, cũng đành phải dừng lại.
Hình như, phòng của cô đã giao nhau với phòng của người kia hình thành một không gian kín. Hơn có vẻ là phòng của anh lớn hơn phòng của cô nên đã bao gồm hết cả phòng của cô bên trong.
Vậy thì vấn đề chính là: Nếu như trong lúc không gian giao thoa mà anh không ở trong phòng thì sau khi hai căn phòng giao nhau anh vẫn có thể vào được phòng của mình? Bởi vì hai căn phòng không hề xếp chồng lên nhau, cửa phòng cô đã bị chặn lại, vậy còn cửa của anh thì sao?
Có lẽ đây là nguyên nhân dẫn đến việc hôm nay anh không xuất hiện ở nơi này.
À đúng rồi, còn cửa sổ nữa!
Phòng của anh lớn hơn phòng của cô, vậy thì phòng của cô ở trong phòng của anh, vậy anh chắc chắn có thể thông qua việc men theo bức tường bên ngoài phòng cô mà mò đến được cửa sổ rồi leo vào.
Tuy đối với cô bên ngoài cửa sổ độ cao nguy hiểm tận mười tầng lầu, nhưng đối với anh thì đó chỉ là sàn nhà trong phòng mà thôi.
Cô tiếp tục suy đoán như vậy, liền đi đến bên cạnh cửa sổ.
Không bao lâu đã có tiếng động.
Cửa sổ bị đẩy ra, sau đó… dù sao cô cũng không thấy được anh, cô chỉ cảm nhận được có người bước vào…
Cô như một người mù vừa đi vừa dò đường thử xem có tìm được anh hay không, đúng lúc bắt được cổ tay anh.
Người đàn ông đó ngẩn ra, bắt ngược lại tay cô: “Rốt cuộc cô là ai? Chuyện này là thế nào?”
“Không hiểu sao không gian phòng của chúng ta lại giao nhau.”
“…”
“…”
Tuy rằng cả hai đang nắm tay, cũng đoán rằng đối phương đã nói gì đó, nhưng tiếng nói lại hoàn toàn không đến được tai nhau.
Cô không phải người câm, anh chỉ không thể nghe thấy được mà thôi. Đây là suy nghĩ hiện tại của Chung Cảnh.
Anh lặng lẽ kéo tay cô ngồi đến bên giường rồi ngồi xuống, anh nghĩ rằng chắc chắn có cách nào đó để giao tiếp với cô.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, đúng là vẫn có một cách này. Chung Cảnh mở lòng bàn tay cô ra, viết hai chữ lên tay cô, giấy và bút.
Khương Uyên lập tức hiểu ngay, vội vàng chạy đến ngăn tìm một cây bút và một tệp giấy nhắn.
Chung Cảnh cũng đi tìm một cây bút và một quyển vở.
Bọn họ đưa giấy và bút trên tay mình cho đối phương.