Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 8

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 8 :Ban cấp thấp.

————

Toàn bộ quá trình kiểm tra kéo dài một tiếng rưỡi, chủ yếu là vì Giang Kinh Mặc không tham gia kỳ thi phân lớp nhập học vào đầu năm, nên phần kiểm tra văn hóa chiếm khá nhiều thời gian.

Để đảm bảo tính công bằng của kỳ thi, phân lớp được thực hiện theo kết quả tổng hợp và được máy tính phân chia, không có sự can thiệp của con người.

Tiếp theo, họ cần phải đợi bạn học nhỏ hoàn thành tất cả các bài kiểm tra.

“Sau khi vào trong, em chỉ cần làm theo hướng dẫn là được. Chờ đến khi em làm xong, thầy sẽ dựa theo kết quả thi để dẫn em đến lớp mới. Còn về cấp độ dị năng, mọi người đều biết dị năng được chia thành 3S, 2S, S, A, B, C, D, E, nhưng những gì được đo lường thực ra là cấp bậc tiềm lực của dị năng.

Cũng giống như đàn anh của em, dị năng cấp 3S Bão kim loại, sức phá hoại bình thường của dị năng này ở cấp 2S. Một số người có tiềm lực đạt 3S, nhưng sức phá hoại bình thường chỉ ở cấp S. Việc tăng lên mức cao hơn đều phụ thuộc vào điều kiện bên ngoài và tự rèn luyện, vì vậy khi dị năng mới thức tỉnh, em có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh và sức phá hoại đến mức nào đều không cần quá lo lắng.”

Lý Vạn an ủi, cũng coi như cho Giang Kinh Mặc một liều thuốc an thần.

Nếu tiềm lực dị năng của cậu không cao, dù đã từng bùng phát và sức phá hoại hiện tại có thể so sánh với sinh viên năm 2, nhưng giới hạn cũng chỉ dừng lại ở đó. Sinh viên năm nhất sau một năm rèn luyện rất có thể sẽ vượt qua cậu về mọi mặt.

“Dạ.”

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn đáp lại.

Nhưng thái độ này lại khiến Lý Vạn càng thêm lo lắng.

Thực sự quá ngoan.

Tuy rất dễ quản lý, nhưng cũng có nghĩa là cấp bậc dị năng của cậu có khả năng thật sự không cao.

Thật mâu thuẫn.

Giang Kinh Mặc theo hướng dẫn bước vào phòng kiểm tra.

Lý Vạn nhìn thời gian, rồi nhìn Thời Tuế và Đoạn Mặc Hiên, dứt khoát đứng chờ với hai người ở cửa.

“Em ấy sẽ mất hơn một giờ, gần hai giờ để kiểm tra, các em định chờ ở đây sao?”

“Lão Cốc đi nộp báo cáo thực tập rồi. Hôm nay hầu hết những người thực tập của khoá bọn em vẫn chưa về, cũng không có việc gì làm, nên cứ chờ thôi, đúng không anh Tuế?”

Lý Vạn gật đầu, hắn đưa tay lên vuốt vuốt cặp kính đen.

Khuôn mặt bình thường trông thật thà của hắn lộ ra vẻ bối rối.

“Nhưng nhìn dáng vẻ này của các em, thực sự định kéo Giang Kinh Mặc vào đội của mình sao? Sau khi cực hạn bùng nổ, cấp bậc phá hoại sẽ càng gần với cấp bậc tiềm lực, mà cấp bậc tiềm lực của một người chính là giới hạn dị năng của người đó. Chưa ai vượt qua được giới hạn này. Các em cũng biết điều này, sao lại chắc chắn Giang Kinh Mặc khác biệt, hơn nữa em ấy quá ngoan, không giống với những người có cấp bậc cao và khó trị như các em. Đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt bạn học nhỏ đấy nhé.”

“Gì mà người cấp bậc cao khó trị chứ!”

Đoạn Mặc Hiên bất mãn.

“Còn nữa, ai bắt nạt ai chứ, lão Lý chưa thấy qua dáng vẻ em ấy hố người đâu, cả chặng đường doạ lão Cốc sợ đến mức trông như con rùa rụt cổ, mà anh Tuế cũng không phản đối.”

Cho dù tìm được dị năng giả tốt nhất để hợp tác với Thời Tuế, thì cũng phải xem Thời Tuế có quan tâm hay không.

Đối với Đoạn Mặc Hiên thì như vậy là đủ rồi, tìm một người bạn đồng hành hợp ý vẫn là tốt nhất, hơn nữa năng lực của bạn học nhỏ này cũng không tệ.

“Tính tình của em ấy không tốt như vậy đâu,” Thời Tuế vẫn lười biếng như cũ, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa đang đóng, “Dù là đánh quái vật hay dị năng giả, em ấy đều rất thành thạo, chỉ khi đối mặt với người đã dùng thuốc P, được đánh giá ít nhất là cấp A, em ấy mới có chút chật vật tránh không thoát.”

Điều đó có vẻ tốt hơn hắn tưởng.

Được rồi, dù sao đây cũng là một hạt giống tốt mà người ta nhìn trúng, các đội khác cũng không đến mức tranh giành với Thời Tuế.

“Vậy các em cứ tiếp tục đợi ở đây nhé? Buổi chiều tôi có lớp, phải đi chuẩn bị dụng cụ cho buổi học, đợi có kết quả sẽ quay lại đón em ấy.”

Thời Tuế gật đầu.

Đoạn Mặc Hiên cười hì hì, vẫy vẫy tay: “Chào thầy!”

Lý Vạn hừ cười một tiếng: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Khi hắn trở lại văn phòng, mấy giảng viên không có lớp trong văn phòng tò mò tụ lại.

“Sao rồi? Gặp rồi chứ? Dị năng giả cá voi sát thủ, cảm giác thế nào?”

“Dị năng giả cá mập trắng ở ban cấp cao đúng là một tên khó trị hàng đầu, nhưng thằng nhóc đó thật sự rất được, còn mạnh hơn cả sinh viên năm 2 lúc mới nhập học, đúng là rất dữ dội.”

“Có một con cá mập trắng, giờ lại có thêm một con cá voi sát thủ, năm nay năm nhất của chúng ta toàn là bá chủ đại dương.”

“Còn chưa biết tình hình thế nào đâu.”

Lý Vạn không ngẩng đầu, bận rộn sắp xếp dụng cụ để dạy đám sinh viên nghịch ngợm buổi chiều.

“Đứa nhỏ này trông ngoan quá, không có vẻ gì là một kẻ săn mồi đại dương cả, nhưng đã được tiểu đội Thời Tuế để mắt tới rồi.”

“Cái gì? Thời Tuế để mắt tới bạn học nhỏ mới nhập học này à?”

“Chuyện này không gây ra chấn động sao? Năm nhất, năm hai, năm ba đều có không ít người muốn vào tiểu đội của Thời Tuế, vậy chẳng phải em ấy vừa vào đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người sao?”

“Là tính cách ngoan hay là vẻ ngoài ngoan? Thời Tuế cũng thật là, em ấy nhìn trúng thì từ từ mà đào tạo chứ, việc này làm cho bạn học nhỏ gặp không ít rắc rối, nhưng mà cũng thú vị đấy, tụi nhỏ ở tuổi này nên cạnh tranh sôi nổi một chút!”

“Vẻ ngoài ngoan, tính cách cũng ngoan, ngoan đến nỗi tôi không nỡ làm khó.”

Lý Vạn ngẩng đầu thở dài.

“Vì vậy tôi mới lo lắng, quá ngoan, dễ trở thành cừu non bị bầy sói bắt nạt, tôi nghĩ em ấy có thể vào ban cấp trung hoặc cấp thấp, nếu em ấy tới ban cấp trung thì cậu chú ý một chút nhé Lại Nguyên.”

“Được, chủ nhiệm.”

“Ơ, Điền Nhạc Sơn đâu rồi?”

“Con cú mèo đó không biết lại chạy đi đâu ngủ rồi.”

“Đừng có nói bậy!” Người đàn ông trung niên mập mạp ôm chồng sách bước vào, cái đầu bóng lưỡng đội một chiếc mũ, đôi mắt lười biếng và ngái ngủ nheo lại, “Tôi chỉ mới ra ngoài đi dạo một chút là đã bị nói đi tìm chỗ ngủ rồi. Tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp được không? Chủ nhiệm, có chuyện gì, nói đi.”

“Thầy đến đúng lúc lắm, hôm nay có một sinh viên chuyển trường, trông rất ngoan, lại được Thời Tuế theo sát, tôi sợ mấy đứa nhỏ khác không phục mà bắt nạt em ấy. Nếu em ấy vào ban cấp thấp của thầy thì thầy nhớ chú ý một chút, ít nhất phải cho em ấy thời gian để thích nghi.”

Lý Vạn nói, rồi nhìn sang người ngồi ở phía trước văn phòng, đang nhíu mày tỏ vẻ không quan tâm.

“Còn Cung Lũng, ban cấp cao của các thầy cũng chú ý nhé.”

“Các dị năng giả quá hiền lành không phù hợp với ban cấp cao, còn về phần đám nhóc ở ban cấp cao muốn làm gì, từ trước đến nay tôi vẫn luôn cho rằng nếu chúng có năng lực thì cứ làm, không có năng lực thì dừng. Đối với các ban khác, tôi cũng có thái độ tương tự.”

Người đàn ông chống cằm, cười một tiếng.

“Vả lại, đám nhóc đó, thầy nghĩ rằng nếu thầy can thiệp, chúng sẽ nghe sao? Chỉ càng kích thích tâm lý phản nghịch của bọn chúng thôi.”

Cung Lũng đứng dậy.

Vóc người hắn rất cao, eo thon, cổ áo mở rộng, trông rất tự do và kiêu ngạo, còn có chút tò mò.

“Can thiệp nhiều như vậy không giống thái độ thường ngày của chủ nhiệm nha.”

Lý Vạn nghe vậy cũng tự hỏi một lát, gãi đầu.

“À, nghe cũng có lý.”

Chủ yếu là do Giang Kinh Mặc trông quá ngoan, quá lễ phép, khác hẳn với hầu hết các dị năng giả, khiến hắn dần mất phương hướng trước những tiếng gọi ‘thầy’ cùng với ánh mắt nghiêm túc đó.

“Được rồi, lát nữa tôi còn phải xem kết quả kiểm tra của bạn học mới, đến lúc đó sẽ cho các thầy một câu trả lời chắc chắn.”

Đồng thời, chín lớp của ba khối cũng nhận được tin tức bạn học mới đã đến, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi chuẩn bị xem kịch.

Họ đã sớm biết bạn học mới là dị năng giả hệ sinh học, tiến hóa thành cá voi sát thủ, mà hiện tại dị năng giả mạnh nhất năm nhất chính là cá mập trắng.

Cả hai đều là những kẻ săn mồi của đại dương, đứng đầu chuỗi thức ăn. Lần này, sinh viên năm nhất giống như một trận tranh bá đại dương, mọi người đều đang chờ xem Nghiêm Kiệt và Giang Kinh Mặc sẽ đấu đá nhau thế nào.

Ban cấp cao năm nhất đang học tiết thể dục.

Người thanh niên hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất tùy ý lau mồ hôi trên khuôn mặt ngăm đen, nhẹ nhàng nâng tay chống đỡ, nhảy lên bục cao, rũ mắt nhìn những người khác chậm hơn hắn cả nửa vòng.

“Anh Kiệt, hộc hộc, anh nghe nói gì chưa? Hôm nay bạn học mới đã tới rồi.”

“Chính là con cá voi sát thủ đó? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bạn học mới này cũng sẽ vào ban cấp cao của chúng ta nhỉ? Kẻ săn mồi đều rất hung dữ mà.”

Hơn nữa, những dị năng giả cấp cao thường có ý thức lãnh thổ rất mạnh, đều rất khó để chấp nhận trong lãnh thổ của mình xuất hiện sinh vật có mối đe dọa khác.

Mà đối phương lại là cá voi sát thủ.

Không phải là sẽ đánh nhau sao?

“Để cậu ta tới.”

Nghiêm Kiệt khẽ hừ một tiếng.

“Nghe nói cậu ta thức tỉnh trong lúc nguy cấp, không thức tỉnh tự nhiên giống như chúng ta, chẳng lẽ tôi lại sợ cậu ta?”

“Cũng đúng, chiều nay chắc chắn bạn học mới sẽ đến, đợi người đến, chúng ta sẽ gặp cậu ta!”

Hai tiếng trôi qua nhanh chóng.

Đoạn Mặc Hiên dựa vào hành lang chơi game, hai tiếng trôi qua, pin điện thoại của anh ta cũng sắp hết.

“Sao vẫn chưa ra nhỉ? Anh Tuế, cậu đang xem gì vậy? Bồn tắm? Bể cá? Tỷ lệ pha nước biển?”

Thời Tuế điềm tĩnh ngẩng đầu lên từ ứng dụng mua sắm.

“Có chút muốn nuôi cá nhỏ, nên xem thử.”

Đoạn Mặc Hiên: ….

Cậu đừng có kỳ quặc thế chứ!

“Cậu biết khi người ta biến thành cá voi sát thủ sẽ to thế nào không?? Sao cậu không làm cho em ấy cái hồ bơi luôn đi.”

Thời Tuế: “Vì vậy tôi chỉ đang chuẩn bị, chưa nói là thực sự muốn nuôi.”

Giọng điệu của ngài đây còn rất tiếc nuối?

“Hai em vẫn còn ở đây à? Chắc là đã kết thúc rồi, sao em ấy vẫn chưa ra nhỉ?”

Lý Vạn vội vã từ ngoài cửa chạy vào, liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Đúng lúc đó, cửa mở ra, Giang Kinh Mặc từ bên trong ló đầu ra.

Nhìn thấy Giang Kinh Mặc, sắc mặt Lý Vạn lập tức dịu lại, nở nụ cười đầy nhiệt tình.

“Kiểm tra xong chưa bạn học nhỏ? Hệ thống đưa ra thành tích chưa? Em được phân vào ban nào?”

Giang Kinh Mặc gãi đầu, nhìn về phía Thời Tuế, cười cười: “Ban cấp thấp ạ.”

Câu trả lời này khiến Thời Tuế nhướn mày, Đoạn Mặc Hiên cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Nhưng Giang Kinh Mặc vẫn cười thẹn thùng, cực kì có lễ phép, thậm chí còn có chút…. chột dạ?

Dù sao kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Lý Vạn.

Chắc là tiềm lực thấp.

“Không sao không sao, em đã rất giỏi rồi, để thầy gọi điện cho giảng viên chủ nhiệm lớp em, rồi còn sắp xếp ký túc xá nữa, em muốn ở khu nào?”

Lý Vạn lấy điện thoại ra, tìm số của Điền Nhạc Sơn.

“Tiềm lực dị năng của em như thế nào và hiện giờ đang có cấp bậc gì, điều này các thầy cô đều sẽ biết, còn với các bạn cùng lớp thì em có thể chọn tiết lộ hoặc không. Dù sao trong những năm học này các em cũng đều là đối thủ của nhau, cuộc thi nội bộ năm đầu tiên và giải đấu liên viện sẽ thú vị hơn nhiều. Nhưng cũng có một số bạn học tự công bố thực lực của mình. Em chắc sẽ là người rất lợi hại trong ban cấp thấp đấy.”

Giang Kinh Mặc im lặng nghe Lý Vạn nói xong, mới giơ tay: “Thầy ơi, chúng ta vào trong rồi nói, cái máy ở trong cứ kêu liên tục, bảo là phải gọi thầy tới.”