Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 254

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 254 :

 
Trong hội diễn quân khu, Đoàn ca vũ Hướng Dương và Đoàn Văn công là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Mục đích của việc họ làm thì không cần phải nói cũng biết.

Dương Vận lúc đó đi giao tài liệu ở nơi khác, không biết chuyện này. Vừa nghe, sắc mặt bà đã dấy lên sự phẫn nộ. Đây là một thủ đoạn cạnh tranh rất bình thường, nhưng trớ trêu ở chỗ, rõ ràng Đoàn ca vũ Hướng Dương đã cướp kịch bản của người khác, mà lại còn làm ra vẻ đề phòng trộm cướp! Đặc biệt là làm cái trò đó ngay trước mặt Đoàn trưởng của họ!

Trang Uyển Bạch vốn tính thẳng thắn, nói ngay: “Kẻ cắp thì chột dạ, tự mình là trộm thì thấy ai cũng như trộm. Chúng ta đã có kịch bản của cô Du Mạn rồi, thật sự chẳng thèm quan tâm đến vở 《 Liệt Hỏa 》nữa!”

Cô ấy vừa nghe Dương Vận nói qua một chút nội dung vở 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》, cảm thấy kịch bản này rất phù hợp với hội diễn lần này. Hơn nữa, dù kịch bản có thế nào đi nữa, việc cô giáo Văn Tâm nuốt lời, trở mặt vào phút chót thật sự không thể so với cô Du Mạn được.

“Nếu đã vậy, chúng ta cũng nên "đề phòng lẫn nhau". Không phải sao ?” Khương Du Mạn cũng lên tiếng.

Tô đoàn trưởng nhướng mày: “Ý cô là, chúng ta cũng đề phòng Đoàn ca vũ Hướng Dương?”

“Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.”

Khương Du Mạn phân tích: “Họ cảm thấy kịch bản của mình tốt nên đề phòng chúng ta. Chúng ta cũng thấy kịch bản của mình tốt, nên cũng cần đề phòng họ. Làm vậy mới không làm giảm sút sĩ khí.”

Dương Vận tỏ vẻ khó xử: “Một tháng nữa, hai bên và các quân khu khác phải tiến hành giao lưu hữu nghị. Đến lúc đó, đoàn nào luyện tập tốt hơn, kết quả sẽ thấy ngay.”

Ý bà ấy là, dù có muốn giấu giếm thì cũng chỉ có thể giấu được trong vòng một tháng.

“Ai nói giao lưu hữu nghị một tháng sau nhất định phải biểu diễn tiết mục trong hội diễn?” Khương Du Mạn khẽ mỉm cười.

Câu này vừa thốt ra, Dương Vận và Trang Uyển Bạch đều ngẩn người.

Vẫn là Tô đoàn trưởng phản ứng nhanh nhất, bật cười ha hả: “Đúng vậy, làm gì có quy định này!”

“Chỉ là trước đây mọi người ngầm hiểu với nhau mà thôi.”

Trước đây là trước đây,

Bây giờ cô giáo Văn Tâm và Đoàn Văn công thỏa thuận xong xuôi còn bị Đoàn ca vũ Hướng Dương phá hỏng được. "Ngầm hiểu" như thế này còn có giá trị gì đâu.

Giao lưu hữu nghị một tháng sau, hoàn toàn có thể biểu diễn những tiết mục khác.

Nghĩ đến đây, Tô đoàn trưởng dường như đã thấy trước được vẻ mặt tái mét, xanh lè của Quý Phương Thư. Bà chỉ cảm thấy cục tức nghẹn trong n.g.ự.c từ nãy đến giờ cũng thoải mái đi không ít.

Hai người đấu đá nhau nhiều năm như vậy, không ai hiểu Quý Phương Thư hơn bà. Chắc chắn bà ta muốn nhân cơ hội giao lưu hữu nghị để giáng một đòn mạnh vào tinh thần của Đoàn Văn công. Vì vậy, dù không diễn toàn bộ, ít nhất bà ta cũng sẽ biểu diễn một phần kịch bản.

Nếu Đoàn Văn công hoàn toàn giấu bài, đến lúc đó đ.á.n.h úp Đoàn ca vũ Hướng Dương một cú… Thật là nghĩ đến thôi cũng thấy hả hê.

Tô đoàn trưởng nhìn Khương Du Mạn, càng nhìn càng thấy hợp ý: “Cứ làm theo ý cô Du Mạn!”

Dứt lời, bà thầm thở dài: Lời đồn thổi đúng là không thể tin. Con dâu nhà họ Phó mà còn là cái gối thêu hoa chỉ đẹp mà không có tác dụng gì thì những người khác chẳng phải là bụi bặm ?!

Bà hít sâu một hơi, nhìn hai cấp dưới lâu năm:

“Ba tháng này, chuyện kịch bản tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Phải nhanh chóng xác định vị trí múa chính.”

Dương Vận và Trang Uyển Bạch giơ tay làm một cái kính quân lễ: “Rõ!”

Họ thả tay xuống, nhìn Khương Du Mạn, ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng. Ở Đoàn Văn công nhiều năm như vậy, họ thật sự bị những lối mòn cũ giam cầm quá chặt, suýt chút nữa quên khuấy mất chiêu này!

Nhờ có cô Du Mạn mới nhớ ra !

Đây đâu phải là quy định được văn bản của quân đội ban hành rõ ràng, Đoàn ca vũ Hướng Dương có thể lợi dụng sơ hở để cướp kịch bản, thì họ cũng có thể lợi dụng sơ hở để giấu nghề!

Từ nay, cô Du Mạn chính là ánh sáng của họ !

Cứ như vậy, Tô đoàn trưởng dặn dò thêm một vài nội dung nữa, ba người mới cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.

Dương Vận phụ trách giải quyết các vấn đề điều động nhân sự. Vừa ra khỏi cửa, bà đã nói:

“Cô Du Mạn, hôm nay tôi sẽ làm báo cáo nhận chức cho cô ngay. Quân bộ duyệt chắc mất khoảng hai ngày. Đến lúc đó, tiền trợ cấp biên kịch Đoàn Văn công sẽ được phát đúng hạn.”

Khương Du Mạn gật đầu: “Phiền đồng chí.”

“Không cần khách sáo như thế.” Dương Vận cười: “Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, đồng chí, là chiến hữu.”

Hội diễn quân khu không chỉ là cuộc thi giữa Đoàn Văn công và Đoàn ca vũ Hướng Dương, mà còn là sân khấu để trình diễn tinh thần của các nữ binh trước các cấp lãnh đạo. Ba người họ sẽ phải kiểm soát toàn bộ tiết tấu của vở ca vũ kịch, quả thực có thể xem nhau là chiến hữu.

Trong phút chốc, ba người nhìn nhau mỉm cười.

Nhớ đến nhà, Khương Du Mạn đang định chào tạm biệt hai người, nhưng còn chưa kịp mở lời thì một bóng người đã vội vã chạy xuống từ trên lầu.

“Trang dẫn đầu, Dương chủ nhiệm, không hay rồi!”

“Khương Minh Hà và Phó Hải Đường đ.á.n.h nhau!”

Nghe xong câu này, ba người họ lập tức nhíu chặt mày, vội vã bước nhanh lên lầu.

Dương Vận sải bước không ngừng, đang lúc lên cầu thang thì ngoái đầu hỏi dồn: “Lúc nãy các cô ấy vẫn còn bình thường cơ mà, sao lại đột ngột đ.á.n.h nhau thế?”

Nữ binh chạy xuống báo tin ngập ngừng một lát, đáp: “Hình như là Khương Minh Hà nói gì đó khiến Phó Hải Đường không vui, rồi hai bên xô xát ạ.”