Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 144
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 144 :Cận kề cái chết
Lúc này, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt Bạch Hổ khi y nhìn Chu Tước, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Chu Tước, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi. Ta sẽ bẩm báo toàn bộ hành vi hôm nay của ngươi với chủ nhân. Đợi đến khi chủ nhân tỉnh lại, tốt nhất ngươi nên nghĩ xem phải giải thích thế nào.”
Nói xong, y không còn để ý tới Chu Tước nữa mà quay sang Hoà Hy:
“Công chúa, Thanh Long đã dặn ta, một khi người tỉnh lại phải lập tức đưa người đến gặp chủ nhân. Xin mời người đi theo ta.”
Hoà Hy khẽ nhíu mày, trong lòng chỉ lo cho Diêm La Vương:
“Tình hình của Diêm La Vương giờ ra sao?”
“Chủ nhân hôn mê từ tối qua đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Tất cả danh y trong phủ, kể cả Chu Tước, đều đã xem qua, nhưng đến giờ vẫn hoàn toàn bó tay, không thể làm gì được.”
Hoà Hy lập tức nói:
“Đưa ta đến gặp chàng!”
So với an nguy của Diêm La Vương, việc tính sổ với Chu Tước hay để tâm đến danh xưng “công chúa” đều chẳng đáng kể gì!
Hơn nữa, khi nhớ lại ý định dùng độc Dung Cốt để giết Chu Tước, nàng nhận ra như vậy là quá dễ dàng cho ả ta. Nếu Chu Tước dám chọc giận nàng thêm lần nữa, hừ, nàng đã chuẩn bị sẵn không ít “trò vui” để từ từ chơi với ả đến cùng.
Bạch Hổ nhanh chóng bước lên dẫn đường. Khi đi ngang qua Chu Tước, ánh mắt lạnh lẽo của y thoáng lướt qua nét oán hận trên gương mặt ả, khiến y chỉ biết khẽ lắc đầu bất lực.
Tất cả thuộc hạ của Diêm La Vương đều biết rõ tình cảm của Chu Tước dành cho chủ nhân. Họ đã nhiều lần khuyên bảo, cả công khai lẫn ngấm ngầm. Thế nhưng vì lòng tham và d*c v*ng cá nhân, ả ta lại dám làm trái mệnh lệnh của chủ nhân. Chu Tước này... có lẽ chẳng thể ở lại lâu trong Diêm La phủ nữa rồi.
Nơi Diêm La Vương bế quan tu luyện cách đây một đoạn khá xa. Suốt quãng đường, Hoà Hy không ngừng cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ nổi điều gì.
Liếc nhìn Bạch Hổ đang đi bên cạnh, nàng thấy gương mặt y căng thẳng, lạnh lùng đến mức chẳng còn chút dáng vẻ hào sảng, hay hóng chuyện như lúc ở viện của nàng nữa.
Hoà Hy cảm nhận rõ ràng, sự bất mãn và oán giận của y đều hướng về phía mình. Bởi... chính vì nàng mà Diêm La Vương mới lâm vào hôn mê.
“Là Diêm La Vương đã cứu ta tối qua sao?”
Bước chân của Bạch Hổ khựng lại một chút, khoé miệng y khẽ nhếch lên:
“Phải, công chúa.”
Bọn họ đều tận mắt chứng kiến tình cảnh hấp hối của Hoà Hy tối qua. Nếu chủ nhân không dốc hết toàn lực cứu nàng, e rằng nàng đã chẳng còn mạng mà sống sót, chứ đừng nói đến việc thực lực lại tăng mạnh như hiện giờ.
Thế nhưng, vì nàng, chủ nhân nay lại rơi vào hôn mê, tính mạng cận kề cái chết. Nghĩ đến đó, Bạch Hổ chỉ có thể oán hận Hoà Hy. Nếu không có nàng, chủ nhân nhất định đã có thể vượt qua cơn bệnh như những lần trước, không đến mức nguy kịch thế này.
“Lại là công chúa sao?” Hoà Hy nhíu mày, “Ta không phải công chúa của các ngươi.”
Bạch Hổ hừ lạnh, giọng điệu cứng rắn và xa cách:
“Xin lỗi, nhưng đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Cho dù chúng ta không muốn, vẫn phải tuân theo. Một khi chủ nhân đã nói người là công chúa, thì người chính là công chúa.”
Hoà Hy tức đến nghẹn lời.
Diêm La Vương nói ta là công chúa thì ta liền là công chúa ư? Không ai hỏi ý ta sao?
Hơn nữa, rốt cuộc là vì cớ gì mà hắn lại bắt thuộc hạ phải gọi ta như thế? Hắn bị gì trong đầu sao?
Trước khi Hoà Hy kịp phản bác Bạch Hổ, bọn họ đã đến trước gian phòng nơi Diêm La Vương đang tĩnh dưỡng, nên nàng chỉ có thể nhanh chóng tập trung vào việc chính.
Đứng trước phòng là một nhóm người, trong đó có Thanh Long cùng ba nam nhân khác vô cùng nổi bật.
Bên cạnh Thanh Long là một người đàn ông cao gầy, y phục đen tuyền, ánh mắt sắc bén, khí chất có phần tương tự Thanh Long. Hoà Hy đã từng gặp qua ba hộ vệ thân cận của Diêm La Vương — Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước — nên giờ đây, người còn lại này chắc chắn chính là Huyền Vũ.