Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 168
topicTa Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 168 :Nhất Tức Côn Pháp
“Hự!”
Nghe vậy, Tử An không thể trụ vững nữa, toàn thân run rẩy rồi ngã phịch xuống đất, thở hổn hển.
Thấy thế, Mã Cố khẽ gật đầu hài lòng.
Trong mấy ngày qua, hắn đã thực sự chứng kiến đồ đệ của mình giữ đúng lời hứa khi bái sư — dù khổ cực hay mệt mỏi đến đâu, cậu cũng chưa từng than một câu, chỉ luôn cố gắng hết sức.
“Tử An, chẳng phải con nói muốn học côn pháp sao? Nhưng ta lại dốt đặc môn đó, sợ rằng khó mà dạy con được,” Mã Cố nói, “Lục Thanh huynh vừa rồi có nhắc rằng huynh ấy biết một bộ côn pháp. Con có muốn học thử không?”
“Lục công tử chẳng phải giỏi đao pháp sao?” Ngụy Tử An ngạc nhiên hỏi.
Cậu từng thấy Lục Thanh mỗi lần xuất hiện đều mang theo một thanh đao chiến, khí thế nghiêm nghị.
“ Lục Thanh huynh là thiên tài võ học hiếm có, bất cứ loại võ học nào cũng có thể thông hiểu. Vậy nên, côn pháp đối với huynh ấy chẳng hề khó khăn,” Mã Cố khen ngợi.
“Ta không dám tự xưng là thiên tài, chỉ là biết đôi chút côn pháp mà thôi. Nếu công tử không chê, ta có thể truyền lại cho,” Lục Thanh mỉm cười đáp.
“Học, tất nhiên là học chứ!” Ngụy Tử An gật đầu liên hồi.
Thấy con đồng ý, phu nhân Ngụy cũng không phản đối. Bà vốn hy vọng con trai mình có thể học được môn võ mà nó yêu thích.
Thế là Lục Thanh ra sau rừng núi, chọn một cành cây dẻo chắc, chặt gọt gọn gàng rồi mang về động.
“Công tử, bộ côn pháp này vốn thuộc hàng cao cấp trong cảnh giới hậu thiên Cốt cảnh. Với tu vi hiện tại của ngươi, chưa đủ để luyện toàn bộ, nên ta đã giản lược thành tám chiêu, vừa vặn có thể tu luyện từ cảnh giới Khí Huyết.”
“Chỉ cần ngươi nắm vững chúng, những võ giả Khí Huyết thông thường chưa chắc đã là đối thủ của ngươi.”
Lục Thanh cầm gậy đứng giữa sảnh lớn trong hang, giọng nói bình thản mà vững chắc.
Nghe vậy, ánh mắt Ngụy Tử An sáng rực lên.
Thú thật, cậu chưa từng thấy Lục Thanh ra tay lần nào. Trong mắt cậu, vị thanh niên này chỉ là một người bình thường, tuổi tác ngang mình, chẳng có gì đặc biệt.
Ngay cả khi đồng hành trên đường, khí tức trên người Lục Thanh luôn thu liễm, không lộ chút võ phong nào.
Nhưng từ lời sư phụ, cậu biết Mã Cố vô cùng kính trọng Lục Thanh, thậm chí nói rằng nếu giao đấu, sư phụ của hắn e rằng chưa đỡ nổi nửa chiêu.
Lại thêm mấy hôm trước, nghe tin Lục Thanh một mình tiêu diệt toàn bộ đám Hắc lang bang, trong đó thủ lĩnh đã đạt Đại thành cảnh giới hậu thiên Cốt cảnh— điều ấy khiến lòng Tử An càng thêm khát khao được chứng kiến thực lực thật sự của huynh.
Giờ nghe nói Lục Thanh sẽ biểu diễn côn pháp, cậu tự nhiên vô cùng phấn khởi.
Ngay cả phu nhân Ngụy cũng chăm chú quan sát, trong khi Mã Cố lại càng thêm kính phục.
Muốn giản hóa một bộ võ học cao cấp của cảnh giới hậu thiên Cốt cảnh, điều đó đòi hỏi người thực hiện phải am hiểu sâu sắc, nắm vững toàn bộ tinh túy của môn pháp.
Rõ ràng, lời khiêm tốn ban nãy của Lục Thanh không hề là khách sáo.
“Bộ pháp này gọi là ‘Nhất Tức Côn Pháp’, trọng yếu nằm ở chỗ khí ý liên tục, nhất khí bất đoạn.”
Nói đoạn, Lục Thanh xoay côn trong tay, thân côn như giao long cuộn lượn, gió rít ầm ầm, bóng côn tầng tầng lớp lớp, tràn ngập khắp hang đá.
Theo nhịp vận động, luồng khí trong hang như dậy sóng, âm thanh côn pháp vang rền, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo uy thế chấn động.
Ngụy Tử An bị khí thế đó ép cho nghẹt thở, nhưng ánh mắt lại rực sáng đầy mê say.
“Đây là côn pháp mà Lục công tử định dạy ta sao?”
Khi cậu vừa thầm hỏi, cũng là lúc Lục Thanh hoàn tất chiêu cuối.
Thân côn thu về, rồi bất ngờ xuất ra bảy đòn liên hoàn, âm thanh trầm vang dội khắp hang núi.
Chỉ trong chớp mắt, muôn bóng côn tan biến, để lại Lục Thanh đứng yên, thần sắc bình thản.
Ngụy Tử An nhìn đến sững sờ.
Ngay cả Mã Cố và phu nhân Ngụy cũng ngây người.
Một lúc lâu sau, Tử An mới hoàn hồn, vội hỏi:
“Lục công tử, chiêu cuối đó gọi là gì vậy?”
“Chiêu đó gọi là ‘Thất Tinh Liên Ảnh’. Trọng điểm là phải dốc toàn bộ khí huyết trong một hơi thở để phát ra bảy kích liên hoàn. Ai luyện thành chiêu này coi như đã nắm vững toàn bộ Nhất Tức Côn Pháp,” Lục Thanh mỉm cười đáp.
“Thất Tinh Liên Ảnh…”
Ngụy Tử An nhớ lại thế côn uy mãnh ban nãy, ánh mắt tràn đầy khâm phục.
“Lục công tử, ta muốn học côn pháp này! Xin hãy dạy ta!”
“Được, ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết và yếu quyết của Nhất Tức Côn Pháp.”
Thấy Lục Thanh bắt đầu chỉ dạy Ngụy Tử An, Mã Cố rốt cuộc cũng hoàn hồn, trong mắt tràn đầy kính sợ.
Bộ côn pháp mà Lục Thanh vừa thi triển quả thật tinh diệu tuyệt luân, khí thế dồi dào, hắn ta hoàn toàn không nhìn ra một kẽ hở nào.
Vậy mà đây còn là bản giản hóa.
Vậy bản gốc của Nhất Tức Côn Pháp sẽ mạnh đến mức nào?
Thực lực của Lục Thanh huynh quả thật sâu không lường được.
“Được rồi, ngươi đã nhớ kỹ yếu quyết của hai chiêu đầu Nhất Tức Côn Pháp. Sau này chỉ cần chuyên tâm khổ luyện là sẽ thành. Khi ngươi đã thuần thục, ta sẽ dạy nốt các chiêu sau.”
Quả đúng như lời Mã Cố, Ngụy Tử An quả thật có thiên tư võ học hiếm thấy.
Chỉ sau nửa canh giờ chỉ dạy, cậu đã cơ bản nắm vững hai thức đầu, chỉ cần thêm thời gian rèn luyện là được.
“Ta hiểu rồi, Lục tiên sinh!” Ngụy Tử An đáp lớn, giọng tràn đầy phấn khích.
Những khẩu quyết mà Lục Thanh truyền dạy dễ nhớ lạ thường, so với những bí quyết rườm rà mà cha từng bắt cậu học thì đơn giản và rõ ràng hơn nhiều.
Lần đầu tiên trong đời, Tử An cảm thấy luyện võ thật dễ dàng và thú vị.
“Tốt, vậy ngươi cứ luyện tiếp đi.”
Thấy vẻ hào hứng của Tử An, Lục Thanh chỉ cười, dặn dò vài câu rồi cùng Mã Cố đi sang bên.
“Lục công tử thật vất vả. Đây là lần đầu tiên ta thấy A Nhị hứng thú với võ học như vậy. Trước kia ở nhà, mỗi khi cha nó bắt luyện, nó đều khổ sở như bị tra tấn.”
Phu nhân Ngụy vừa nhìn con trai đang nghiêm túc múa côn vừa cảm kích nói.
“Tư chất võ học của công tử không tệ. Chỉ cần thật lòng chuyên tu, tiền đồ sau này tất rộng mở,” Lục Thanh mỉm cười đáp.
“Ta chẳng mong nó thành tài gì cao xa. Chỉ cần tự bảo vệ được bản thân, dù nhà họ Ngụy có suy tàn, nó vẫn có thể sống bình yên, không bị người khác ức h**p — vậy là đủ rồi,” phu nhân Ngụy khẽ thở dài.
Lục Thanh không nói gì thêm.
Hắn hiểu, trong lòng bà vẫn canh cánh về biến cố của Ngụy gia.
Rốt cuộc, vị tổ tiên cảnh giới Tiên Thiên của Ngụy gia vẫn bặt vô âm tín, sinh tử chưa rõ.
Trong tình thế đó, đối mặt áp lực từ Thanh lam Tông, cảm giác tuyệt vọng là điều khó tránh.
“Phu nhân, xin người đừng quá lo. Đã lâu như vậy mà bọn họ vẫn còn truy lùng tung tích hai mẹ con, chứng tỏ bên phủ Ngụy vẫn còn người cầm cự. Nếu không, họ đâu cần phí công tìm đến tận đây.”
Mã Cố an ủi.
Lời hắn không phải không có lý.
Nghe vậy, ngụy phu nhân hơi phấn chấn lên, mỉm cười nói:
“Phải rồi… nhà vẫn còn, ta sao có thể nói lời bi quan, khiến hai vị chê cười được.”
“Không đâu, phu nhân. Ý chí kiên cường của người, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, thật lòng khâm phục,” Lục Thanh chân thành nói.
Ngụy Phu nhân không hiểu võ học, thân thể chỉ nhỉnh hơn người thường đôi chút, vậy mà có thể sống sót qua trọng thương, nghị lực ấy vượt xa nhiều võ giả thành danh.
Cả Mã Cố và Lục Thanh đều vô cùng tôn trọng bà.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Lục Thanh dần trở lại yên bình.
Ngày ngày đọc y thư, tu luyện, thỉnh thoảng ra hồ câu cá, chỉ khác là cứ cách vài hôm lại vào núi mang lương thực đến cho Mã Cố, đồng thời xem tiến độ luyện côn của Tử An.
Trong những ngày tháng nhàn nhã ấy, tu vi của hắn lại tăng tiến không ngừng.
Sáng sớm hôm nọ, trong rừng trúc, thân thể hắn khẽ rung lên, ánh sáng lóe trong mắt.
“Rốt cuộc cũng đạt Viên mãn cảnh giới hậu thiên cốt cảnh.”