Hương Yêu - Chương 22
topicHương Yêu - Chương 22 :Chương 22
Phía sau lưng bị cọ xát trên tường hơi đau, bé bướm cũng bị đụ đến tê dại, cô lại lên đỉnh thêm hai lần, người đàn ông ấy dường như còn lâu mới được thỏa mãn. Khương Uyên không muốn bị anh làm đến ngất đi thêm lần nữa, cô cố ý co rút thật chặt vách thịt bên trong của mình.
Chung Cảnh bị bé bướm của cô kẹp chặt, ngất ngây cả người từ đầu đến chân. Anh nhận ra được ý đồ của cô, bàn tay to lớn bóp thật mạnh vào mông cô, kề sát bên tai cô dụ dỗ: “Ráng thêm chút nữa, tôi sắp xong rồi, nhé?”
Khương Uyên không nghe được giọng nói của anh, nhưng lại đoán được ý anh muốn nói một cách thần kỳ.
Không biết vì sao trong lòng bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.
Cô thích làm tình với anh, cũng say mê cảm giác này.
Hai tay cô tự chơi đùa với bầu vú của mình, sau đó nhân tư thế cúi đầu của anh, đưa một bên đầu vú của mình vào miệng anh.
Người đàn ông ấy vừa mút núm vú của cô vừa ra vào cái miệng nhỏ dâm đãng bên dưới.
Khương Uyên càng có cảm giác hơn nữa, cô cảm thấy bản thân lại sắp đến nữa rồi.
Bướm non co rút cắn chặt lấy anh, Chung Cảnh biết cô cũng sắp ra, nên cũng không kiềm chế nữa, nhấc cô dậy rồi để cô xuống, cắm vào càng sâu càng mạnh hơn.
“Á…a…aaaaa”
Khương Uyên hoảng hốt thét lên.
Dương vật cắm đến độ sâu trước giờ chưa từng tới được, dường như sắp xé rách tử cung của cô để vào sâu hơn nữa.
“Đừng…aaaa…aha”
Sướng điên mất thôi.
Cô bị đụ đến mức nước mắt sinh lý rơi lã chã.
Khoái cảm quá mãnh liệt, Khương Uyên không chịu đựng nỗi, cô bất chấp tất cả rên lên: “A…ha… chết mất, không được rồi…aaaaa…”
Cú thúc sau cùng của người đàn ông cuối cùng cũng vào đến nơi tận cùng, anh ôm chặt lấy cô cùng cô lên đỉnh.
Dòng tinh dịch ấm nóng bắn ra cũng làm Khương Uyên lên đỉnh lần nữa.
Chung Cảnh thở dốc, sau đó ôm cô ngồi trên mặt đất, để cơ thể đã mềm nhũn như nước của cô gái ngồi trên đùi mình, ôm cô vào lòng cùng hưởng thụ dư âm của sự khoái cảm tột cùng.
Chung Cảnh đang vòng tay ôm lấy tay đặt trên bờ mông của cô.
Bỗng anh cảm thấy mình chạm vào một vũng gì đó dính dính, ngẩng đầu mượn ánh sáng từ mặt trăng để xem, là chất dịch màu trắng, đưa đến gần mũi để ngửi, một mùi tanh quen thuộc, đó là tinh dịch của anh.
Anh chợt hiểu ra, có lẽ cô gái này “xuyên không gian” đến đây với hình dáng không hoàn chỉnh, cũng tức là cơ thể cô như cái vợt, tinh dịch của anh bắn vào trong cơ thể cô sẽ nhanh chóng chảy ra khỏi người cô từ vô số khe hở nhỏ.
Đối với tình trạng không cần phải có mối lo về sau có lợi cho anh như thế này, anh hẳn là phải vui đúng, nhưng anh không hiểu, rốt cuộc cảm giác buồn bực trong mình lúc này là sao.
Lần nào cũng là cô đến tìm anh, lúc nào đến lúc nào đi, có khi nào một ngày nào đó cô đột nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa không?
Những chuyện như vậy anh đều không cách nào nắm bắt được.
Đối với con người trước giờ đều thích nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay như anh, cảm giác mất khống chế này, vừa khiến anh buồn phiền chơi vơi, vừa khiến anh chìm đắm càng sâu không thể thoát ra được.
Trước đây anh từng chú ý đến, mỗi lần cô đến với anh, đều sẽ ở lại khoảng năm sáu tiếng đồng hồ. Nhưng lần này cô đã đến không đúng địa điểm, lát nữa sau khi buổi tiệc kết thúc, anh đâu thể bỏ đi để lại cô ở đây một mình được?