Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1491

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1491 :Bí mật của Thị thần chi thư
Đổng soái suy nghĩ thêm chút, trong lòng cân nhắc một lúc lâu, sau đó nói,"Đúng là Hoa Thiên Thiên từng đến gặp ta, hơn nữa nàng còn dẫn theo một phòng viên, trong tay phóng viên kia có một tài liệu vô cùng quan trọng, liên quan đến việc người thức tỉnh đột phá nhân thần."
"Đột phá nhân thần?!" Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều rất ngạc nhiên.
Đổng soái nhẹ gật đầu,"Ngay hôm qua có tin tức nói, cường giả hàng đầu cũng là người duy nhất từ Siêu phàm bát giai đột phá cấp nhân thần đã đến Hoa Hạ, còn có..." Đổng soái nhìn đồng hồ một chút,"Còn hai tiếng nữa sẽ đến kinh thành, đến lúc đó ta còn phải đi gặp hắn một chút."
Trong lòng Hồ Ngôn hiểu Đổng soái có thể tiết lộ tin tức quan trọng như thế cho bọn họ, thật ra mục đích là để hắn ta tiết lộ cho Giang Khải!
"Vậy hiện tại Hoa Thiên Thiên đang ở đâu?" Nguyễn Ngữ còn chưa quên nhiệm vụ của mình.
"Điều này thì ta không rõ lắm." Đổng soái nói,"Trước khi nàng đi có nói cho chúng ta biết, khoảng ba tháng sau sẽ có một trận tai nạn bao phủ toàn cầu."
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều vô cùng ngạc nhiên,"Tai nạn bao phủ toàn cầu?"
Đổng soái tâm sự nặng nề, thở dài một hơi, gật đầu nói,"Tuy bây giờ chúng ta còn chưa xác định được, nhưng luôn cảm giác hình như Hoa Thiên Thiên kia hơi không tầm thường."
"Nàng nói đến lúc đó cần người sống sót ra tay, mới có hy vọng vượt qua tai nạn này."
"Người sống sót!" Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ trợn to mắt.
Người sống sót trong truyền thuyết thật sự sắp lộ diện?
Tai nạn cần người sống sót ra tay sẽ là cấp bậc gì!
Tung tích của Hoa Thiên Thiên đứt đoạn, nhưng đám người Hồ Ngôn nhận được tin tức có nhiều giá trị hơn từ chỗ Đổng soái.
Hai người lập tức logout trở về Giang Trung thành, tiến về thành thị số 045.
Trước kia thành thị số 045 là một tòa thành thị đẳng cấp nguy hiểm là cấp D, nhưng từ sau khi xây xong khu an toàn bốn thành, đám người Hắc thần không ngừng dọn dẹp Thú Thần xung quanh, hiện tại đã giảm xuống thành thị nguy hiểm cấp E.
Lấy thực lực của Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ, đến chỗ này vấn rất an toàn.
Hai người vừa đi vào thành thị số 045, Giang Khải đã xuất hiện trước mặt hai người.
"Khải đội!" Hồ Ngôn kích động lao đến trước mặt Giang Khải.
Giang Khải mỉm cười,"Lão Hồ, đã lâu không gặp!"
"Khải đội, chúng ta không tìm được vị trí của Hoa Thiên Thiên nhưng nhận được một tin tức của nàng từ chỗ Đổng soái, đến báo cáo với ngươi một chút." Nguyễn Ngữ nói.
Tiếp theo, bọn họ thông báo tin tức lấy được từ chỗ Đổng soái cho Giang Khải biết.
Hiện tại hành tung của Giang Khải vẫn được bảo mật, hai người cũng không dám ở lại lâu, tạm thời cáo từ.
Chờ sau khi hai người rời đi, Giang Khải nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên mái nhà khách sạn Huy Hoàng cao vài chục tầng.
"Ba tháng sau có lẽ sẽ có một trận tai nạn bao phủ toàn cầu?" Giang Khải cau mày,"Sao Hoa Thiên Thiên lại biết chuyện này? Chẳng lẽ nàng có năng lực báo trước tương lai?"
Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói,"Ta không có."
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu thấy một thiếu nữ mặc váy màu xanh trắng đang đứng ở trước mặt mình.
"Hoa Thiên Thiên?"
Trước đó Hoa Thiên Thiên luôn mặc quần áo làm từ da thú xanh xanh đỏ đỏ, hôm nay mặc bộ quần áo này khiến khí chất xảy ra sự thay đổi rất lớn, từ một tiểu công chúa điêu ngoa lại biến thành một tiểu loli ngoan ngoãn?
Quan trọng nhất là hiện tại Hoa Thiên Thiên cho người ta cảm giác rõ ràng khác biệt với lúc trước, không chỉ là quần áo, chủ yếu trên người nàng có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Ngươi lại sống sót đi ra từ tẩm cung Anubis." Hoa Thiên Thiên từ tốn nói,"Ngay cả Anubis cũng nói ngươi chắc chắn phải chết."
Giang Khải nhìn Hoa Thiên Thiên, nói,"Ngươi cũng đi ra ngoài, nói rõ ngươi đã tìm được cách mở phong ấn?"
Hoa Thiên Thiên gật đầu, như có điều suy nghĩ nói,"Tìm được, nhưng... Sau khi tìm được, ta mới phát hiện tìm lại trí nhớ hình như không phải chuyện tốt."
Giang Khải hỏi,"Ngươi biết chuyện Balu tộc không?"
"Vừa đi ra đã biết." Hoa Thiên Thiên bình tĩnh trả lời.
Giang Khải không khỏi nhíu mày, dựa theo tính cách của Hoa Thiên Thiên sao lại thờ ơ như thế?
Hoa Thiên Thiên nhìn Giang Khải như biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nói,"Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
"Trước kia ở chung với Balu tộc nửa năm, ở chung với ngươi hơn nửa năm đã là một phần rất quan trọng trong sinh mệnh của ta, nhưng bây giờ thời gian mấy năm bình thường chỉ như một giọt nước giữa biển cả trong trí nhớ của ta."
"Tâm trạng của ta rất khó dậy sóng nữa."
Giang Khải trợn to mắt, Hoa Thiên Thiên nói cứ như nàng đã sống mấy ngàn mấy vạn năm.
"Người thức tỉnh sẽ không ảnh hưởng đến trí nhớ và cảm xúc của bản thân đi." Giang Khải thử hỏi.
Hoa Thiên Thiên khẽ hừ một tiếng,"Đây là người thức tỉnh bình thường, cái gọi là trí nhớ kiếp trước của bọn họ, trên thực tế là lấy thị giác người đứng xem để quan sát, còn ta... Những ký ức tìm được đều là ta."