Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1625
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1625 :Tên trên Thị thần chi thư (2)
Phệ Tâm gật đầu, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đi đến bên cạnh Lưu Viễn Hương nói nhỏ,"Trên Thị thần chi thư xuất hiện tên ai?"
Lưu Viễn Hương nhìn về phía Phệ Tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, khó giấu vẻ đắc ý trong mắt,"Thâm uyên ma vương Agona, U minh thần vương Khoa Phụ!"
"Có hai vị thần minh này trợ giúp, dù Giang Khải đến đây thì ta cũng có thể giết chết!"
"Nhưng hiện tại không biết hành tung của Giang Khải, trong lòng ta vẫn hơi không chắc, ngươi xem có cách nào điều tra tung tích của Giang Khải hay không, biết người biết ta mới có thể trăm trận không thua!"
"Được, ta sẽ đi thăm dò!"
Sau khi Phệ Tâm rời đi, Lưu Viễn Hương đi đến bên cạnh lồng giam Giang Lan, vỗ lồng sắt,"Giang Lan, đừng gấp, sớm muộn cũng có một ngày ta chế tạo ngươi thành sự tồn tại gần với chủ nhân nhất!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương cũng rời khỏi phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Giang Lan trong lồng sắt lại mở mắt... ...
Hai tháng sau, trong dãy núi cách Đại thụ thành ba trăm dặm, cuối cùng sấm sét vang dội kéo dài trăm ngày đã yên tĩnh lại.
Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên thấy Thiên Khiển đã biến mất, hai người vội vàng đến chỗ Giang Khải.
Lúc bón họ tiến vào khu vực bị lôi điện bao trùm trước đó, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người.
Mặt đất nơi này đã chia năm xẻ bảy, khắp nơi cháy đen, so sánh với rừng cây rậm rạp xung quanh thì nơi này đơn giản là không có một ngọn cỏ!
Trong vùng đất khô cằn này, Lưu Viễn Hương thấy một điểm trắng nhỏ ở đằng xa,"Là lão đại!"
Hai người lao về phía điểm trắng nhỏ kia, quả nhiên tìm được Giang Khải đang hấp hối.
Quần áo trên người Giang Khải đã rách rưới, trên dưới cả người đều là vết bỏng sau khi bị lôi điện đánh trúng, vết thương trải rộng cả người trông mà giật mình.
Lúc này, tiểu hỗn cầu đôi mắt đỏ hồng đang liếm láp vết thương cho Giang Khải.
"Lão đại!" Lưu Bắc Hà xông lại, ôm lấy Giang Lan.
Giang Khải lại hơi mở mắt ra, vừa thấy Lưu Bắc Hà, trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười lạnh,"Ha ha, muốn chơi chết ta? Ta đã sớm nói lão tử sẽ không thua..."
Nói xong, Giang Khải hoàn toàn ngất đi.
Lưu Bắc Hà vội vàng ôm lấy Giang Khải, cùng Hoa Thiên Thiên và tiểu hỗn cầu quay về Đại thụ thành.
Trong sự chăm sóc của Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên, mấy ngày sau Giang Khải đã khôi phục ý thức.
Nhớ lại lần Thiên Khiển này có uy lực mạnh hơn lần trước không chỉ gấp mười lần, nhưng sau khi Giang Khải đột phá còn có thể giữ lại chút ý thức, nói rõ năng lực chống cự Thiên Khiển của hắn đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
"Cũng may lực lượng linh hồn đã đạt tới cấp bốn." Giang Khải than thở,"Tuy cảm thấy lần Thiên Khiển này mạnh hơn, nhưng lúc đối phó lại nhẹ nhàng hơn lần trước."
Hộ thuẫn linh hồn mới là thủ đoạn hữu hiệu để chống cự Thiên Khiển, lực lượng linh hồn của Giang Khải đã đạt tới hơn vạn điểm, sau khi đột phá mới có thể giữ lại ý thức.
Thậm chí lần này hắn cũng không cần nhìn đồng hồ, đã biết hiệu quả sau khi mình đột phá.
"Sự tăng cường của nhân thần trung cấp thật sự không phụ sự kỳ vọng của ta... Một ngàn nhân thần cao cấp cũng không thành vấn đề!"...
Trong khoảng thời gian gần đây là cao điểm khiêu chiến thần chức, rất nhiều nơi đều đã mở ra khiêu chiến thần chức.
Giang Khải không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, lập tức tiến về Đạo pháp giới, hắn cần thu hoạch được hai thần chức Kiếm thánh, Khí thánh ở nơi này.
Lúc Giang Khải đến gần Thiên kiếm thành đã phát hiện Thiên kiếm thành thủ vệ sâm nghiêm.
Ở cửa thành có trọng binh trấn giữ, mỗi người đi vào trong thành đều cần trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc, đặc biệt là người xứ khác, chỉ cần có người xứ khác đi vào sẽ bị dẫn thẳng đi, Đám người Giang Khải cũng không vội vào thành, tìm một căn nhà nông ở ngoài thành thuê tạm.
Từ trong cuộc nói chuyện của thôn dân xung quanh, Giang Khải lại nghe được tên mình.
"Thành chủ lại nghiêm phòng tử thủ như thế, hình như đang đề phòng một quái vật gọi là Giang Khải, nghe nói trong vòng một năm tên kia đã tranh đoạt ba thần chức!"
"Ta cũng nghe nói, hơn nữa vũ khí mà hắn am hiểu sử dụng là ám khí và kiếm, chẳng trách thành chủ lại căng thẳng như vậy."
"Ta còn nghe nói, hắn quản lý Bán thành thành, Hỏa diễm thành và Đại thụ thành đều là người người an cư lạc nghiệp, miễn trừ thuế má, người muốn khiêu chiến thần chức cũng có thể cạnh tranh công bằng, không biết có phải là thật không."
"Là thật!" Một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi khác nói,"Mấy ngày trước đã bắt đầu tranh đoạt thần chức Bán thánh thành, lúc ấy ta có mặt ở Bán thánh thành, kết quả lại không có một ai lên lôi đài tranh đoạt! Lúc ấy ta còn tưởng mọi người sợ Giang Khải trả thù, sau đó hỏi thăm nhiều người mới biết bọn họ không e ngại Giang Khải, mà là... Kính yêu hắn."
"Kính yêu?" Một người khác vô cùng ngạc nhiên lặp lại từ này, dù sao với bọn họ mà nói trước kai chưa từng có ai dùng từ này để hình dung thần chức giả.
Lưu Viễn Hương nhìn về phía Phệ Tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, khó giấu vẻ đắc ý trong mắt,"Thâm uyên ma vương Agona, U minh thần vương Khoa Phụ!"
"Có hai vị thần minh này trợ giúp, dù Giang Khải đến đây thì ta cũng có thể giết chết!"
"Nhưng hiện tại không biết hành tung của Giang Khải, trong lòng ta vẫn hơi không chắc, ngươi xem có cách nào điều tra tung tích của Giang Khải hay không, biết người biết ta mới có thể trăm trận không thua!"
"Được, ta sẽ đi thăm dò!"
Sau khi Phệ Tâm rời đi, Lưu Viễn Hương đi đến bên cạnh lồng giam Giang Lan, vỗ lồng sắt,"Giang Lan, đừng gấp, sớm muộn cũng có một ngày ta chế tạo ngươi thành sự tồn tại gần với chủ nhân nhất!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương cũng rời khỏi phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Giang Lan trong lồng sắt lại mở mắt... ...
Hai tháng sau, trong dãy núi cách Đại thụ thành ba trăm dặm, cuối cùng sấm sét vang dội kéo dài trăm ngày đã yên tĩnh lại.
Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên thấy Thiên Khiển đã biến mất, hai người vội vàng đến chỗ Giang Khải.
Lúc bón họ tiến vào khu vực bị lôi điện bao trùm trước đó, lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người.
Mặt đất nơi này đã chia năm xẻ bảy, khắp nơi cháy đen, so sánh với rừng cây rậm rạp xung quanh thì nơi này đơn giản là không có một ngọn cỏ!
Trong vùng đất khô cằn này, Lưu Viễn Hương thấy một điểm trắng nhỏ ở đằng xa,"Là lão đại!"
Hai người lao về phía điểm trắng nhỏ kia, quả nhiên tìm được Giang Khải đang hấp hối.
Quần áo trên người Giang Khải đã rách rưới, trên dưới cả người đều là vết bỏng sau khi bị lôi điện đánh trúng, vết thương trải rộng cả người trông mà giật mình.
Lúc này, tiểu hỗn cầu đôi mắt đỏ hồng đang liếm láp vết thương cho Giang Khải.
"Lão đại!" Lưu Bắc Hà xông lại, ôm lấy Giang Lan.
Giang Khải lại hơi mở mắt ra, vừa thấy Lưu Bắc Hà, trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười lạnh,"Ha ha, muốn chơi chết ta? Ta đã sớm nói lão tử sẽ không thua..."
Nói xong, Giang Khải hoàn toàn ngất đi.
Lưu Bắc Hà vội vàng ôm lấy Giang Khải, cùng Hoa Thiên Thiên và tiểu hỗn cầu quay về Đại thụ thành.
Trong sự chăm sóc của Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên, mấy ngày sau Giang Khải đã khôi phục ý thức.
Nhớ lại lần Thiên Khiển này có uy lực mạnh hơn lần trước không chỉ gấp mười lần, nhưng sau khi Giang Khải đột phá còn có thể giữ lại chút ý thức, nói rõ năng lực chống cự Thiên Khiển của hắn đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
"Cũng may lực lượng linh hồn đã đạt tới cấp bốn." Giang Khải than thở,"Tuy cảm thấy lần Thiên Khiển này mạnh hơn, nhưng lúc đối phó lại nhẹ nhàng hơn lần trước."
Hộ thuẫn linh hồn mới là thủ đoạn hữu hiệu để chống cự Thiên Khiển, lực lượng linh hồn của Giang Khải đã đạt tới hơn vạn điểm, sau khi đột phá mới có thể giữ lại ý thức.
Thậm chí lần này hắn cũng không cần nhìn đồng hồ, đã biết hiệu quả sau khi mình đột phá.
"Sự tăng cường của nhân thần trung cấp thật sự không phụ sự kỳ vọng của ta... Một ngàn nhân thần cao cấp cũng không thành vấn đề!"...
Trong khoảng thời gian gần đây là cao điểm khiêu chiến thần chức, rất nhiều nơi đều đã mở ra khiêu chiến thần chức.
Giang Khải không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, lập tức tiến về Đạo pháp giới, hắn cần thu hoạch được hai thần chức Kiếm thánh, Khí thánh ở nơi này.
Lúc Giang Khải đến gần Thiên kiếm thành đã phát hiện Thiên kiếm thành thủ vệ sâm nghiêm.
Ở cửa thành có trọng binh trấn giữ, mỗi người đi vào trong thành đều cần trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc, đặc biệt là người xứ khác, chỉ cần có người xứ khác đi vào sẽ bị dẫn thẳng đi, Đám người Giang Khải cũng không vội vào thành, tìm một căn nhà nông ở ngoài thành thuê tạm.
Từ trong cuộc nói chuyện của thôn dân xung quanh, Giang Khải lại nghe được tên mình.
"Thành chủ lại nghiêm phòng tử thủ như thế, hình như đang đề phòng một quái vật gọi là Giang Khải, nghe nói trong vòng một năm tên kia đã tranh đoạt ba thần chức!"
"Ta cũng nghe nói, hơn nữa vũ khí mà hắn am hiểu sử dụng là ám khí và kiếm, chẳng trách thành chủ lại căng thẳng như vậy."
"Ta còn nghe nói, hắn quản lý Bán thành thành, Hỏa diễm thành và Đại thụ thành đều là người người an cư lạc nghiệp, miễn trừ thuế má, người muốn khiêu chiến thần chức cũng có thể cạnh tranh công bằng, không biết có phải là thật không."
"Là thật!" Một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi khác nói,"Mấy ngày trước đã bắt đầu tranh đoạt thần chức Bán thánh thành, lúc ấy ta có mặt ở Bán thánh thành, kết quả lại không có một ai lên lôi đài tranh đoạt! Lúc ấy ta còn tưởng mọi người sợ Giang Khải trả thù, sau đó hỏi thăm nhiều người mới biết bọn họ không e ngại Giang Khải, mà là... Kính yêu hắn."
"Kính yêu?" Một người khác vô cùng ngạc nhiên lặp lại từ này, dù sao với bọn họ mà nói trước kai chưa từng có ai dùng từ này để hình dung thần chức giả.