Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1634
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1634 :Trở về Quỷ Tinh
"Cho dù là trí nhớ đau khổ, ta cũng hy vọng tìm về, vì làm vậy ta mới là bản thân hoàn chỉnh."
"Ta hy vọng ngươi có thể hiểu, tuy ta rất biết ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi đưa ra quyết định giúp ta!"
"Nếu ngươi coi ta là bằng hữu, vậy nói cho ta biết sự thật đi!"
Nhìn dáng vẻ thành khẩn của Hoa Thiên Thiên, câu nói sau cũng của nàng cũng khiến Giang Khải xúc động.
Đúng vậy, dù là trí nhớ đau khổ hay vui vẻ cũng thuộc về Hoa Thiên Thiên, hắn không có quyền giữ hay bỏ thay cho Hoa Thiên Thiên.
Im lặng một lúc lâu, Giang Khải thở dài một hơi,"Thật ra không phải ta đưa ra quyết định giúp ngươi, là... Nguyên thần của ngươi nhờ ta giữ bí mật."
"Nhưng ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy ta cảm thấy ngươi có quyền biết tất cả."...
Sau khi Giang Khải nói ra toàn bộ những chuyện được chứng kiến trong Hồn thiên bàn cho Hoa Thiên Thiên biết, ánh mắt Hoa Thiên Thiên đờ đẫn, ngơ ngác một lúc lâu.
"Cho nên, kế hoạch Tam thiên thế giới do ta tạo ra... Chẳng trách ở trong Tam thiên thế giới này, ta luôn có một loại cảm giác... Cảm giác tội lỗi, đặc biệt là lúc thấy những dân chúng bị chèn ép kia."
Trong khoảng thời gian này, Hoa Thiên Thiên thật sự luôn không vui, tình trạng của nàng vẫn rất đè nén.
"Thiên Thiên, thật ra trong tình huống lúc đó, ngươi cũng suy nghĩ vì sự sống sót của nhân tộc. Bất kỳ hành động thử nào đều không thể dùng đúng sai để hình dung." Giang Khải nói.
Hoa Thiên Thiên gật đầu,"Ta hiểu, nguyên thần kiếp trước nói ta là chuyển thế của nàng, thật sự không biết nếu để ta trải qua chuyện này một lần nữa, ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy."
"Đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ được lúc đó."
"Chỉ là, cuối cùng ta đã tự tay tạo ra một thế giới dị dạng như vậy, ta nhất định phải ở lại!"
"Ngươi muốn ở lại?!" Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, nàng không có Hồn thiên bàn, nếu bây giờ ở lại trừ khi mình đến đón nàng, nếu không nhất định phải chờ 17 năm sau thì Tam thiên thế giới mới thật sự mở ra.
Hoa Thiên Thiên lại kiên định gật đầu,"Đúng, ta muốn ở lại! Giang Khải, ngươi không cần lo lắng cho ta, không phải ngươi nói 17 năm sau sẽ mở ra phong ấn Tam thiên thế giới sao? Hơn nữa, ngươi chắc chắn còn quay về đây khiêu chiến thần chức cao cấp hơn."
"Ta chỉ muốn ở lại, ta sẽ cố gắng hết sức đền bù tổn thất cho ngươi nơi này. Đây là ta nợ bọn họ!"
Giang Khải nhíu mày nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, im lặng một lúc lâu.
Từ nữ hài Balu tộc hoạt bát, đến nữ tử lạnh nhạt sau khi khôi phục trí nhớ, lại đến Tam thiên thế giới bị tất cả cường giả cấp thiên thần nơi này đã kích, thật ra Hoa Thiên Thiên vẫn luôn là một nữ hài hiền lành.
Có lẽ, nữ hài không buồn không lo trong Balu tộc mới là nàng thật sự!
Cuối cùng Giang Khải nhẹ gật đầu,"Được, nếu ngươi muốn sớm ra ngoài, tùy tiện tìm một lôi đài khiêu chiến ta, ta sẽ bị truyền tống về, đến lúc đó ta đưa ngươi đi."
Hoa Thiên Thiên nhìn Giang Khải, ánh mắt trở nên mềm mại, trong chớp mắt này Giang Khải như thấy được nữ hài Balu tộc kia.
"Còn có một việc, Giang Khải, ta có thể thấy linh hồn dao động, ta thấy sâu trong linh hồn của ngươi vẫn đang quyến luyến một nữ hài."
"Đừng để lại tiếc nuối cho mình, nhớ đi tìm nàng!"
Giang Khải hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười,"Cảm ơn đề nghị cả ngươi, ta đã biết!"
Sau khi tạm biệt Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà, Giang Khải lấy ra Hồn thiên bàn biến mất ngay tại chỗ.
Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên nhìn chỗ Giang Khải biến mất, Lưu Bắc Hà lắc đầu than thở,"Thiên Thiên cô nương, nếu không phải bây giờ ngươi còn ở đây, ta sẽ cho rằng hai năm rưỡi qua là ta đang nằm mơ."
"Người như vậy, chuyện như vậy, chỉ có trong mơ mới có đi."
Hoa Thiên Thiên cười nói,"Ta cũng có cảm giác này... Được, lão Lưu, thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều, có năng lực đánh Thần Chức lôi đài rồi đi."
Lưu Bắc Hà gật đầu,"Không có vấn đề gì."
"Đáng tiếc, luyện tập với lão đại hai năm khiến ta có được ích lợi không nhỏ nhưng còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nếu có thể lĩnh ngộ sâu hơn chút, biết đâu cũng có thể khiêu chiến kiêm chức."
"Yên tâm, thời gian còn rất nhiều. Vậy chúng ta cũng nên đế những thành chủ không kiêng dè kia biết cái gì là sợ hãi!"...
Giang Khải đứng trong một khu rừng xanh um tươi tốt, hắn ngửa đầu nhìn lên, hít một hơi thật sâu bầu không khí trộn lẫn bùn đất và cây cỏ này.
"A, cuối cùng Giang Khải ta đã quay về!"
Trở lại Quỷ Tinh khiến Giang Khải có cảm giác về nhà.
"Sư phụ, trước kia Quỷ Tinh được gọi là Phong thần đài, nhưng bản chất của Quỷ Tinh lại là gì?" Giang Khải bay trên không trung nhìn xuống rừng rậm mênh mông.
"Nguyên thần!" Trảm Yêu kiếm hơi sáng lên.
"A?" Giang Khải suýt nữa rơi xuống từ trên trời,"Nguyên thần? Sao chúng ta có thể sống trong nguyên thần của người nào đó?"
"Dĩ nhiên không phải nguyên thần nhân loại! Nhưng cụ thể là nguyên thần của ai thì ta cũng không rõ."
Giang Khải không khỏi nhíu mày.
"Ta hy vọng ngươi có thể hiểu, tuy ta rất biết ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi đưa ra quyết định giúp ta!"
"Nếu ngươi coi ta là bằng hữu, vậy nói cho ta biết sự thật đi!"
Nhìn dáng vẻ thành khẩn của Hoa Thiên Thiên, câu nói sau cũng của nàng cũng khiến Giang Khải xúc động.
Đúng vậy, dù là trí nhớ đau khổ hay vui vẻ cũng thuộc về Hoa Thiên Thiên, hắn không có quyền giữ hay bỏ thay cho Hoa Thiên Thiên.
Im lặng một lúc lâu, Giang Khải thở dài một hơi,"Thật ra không phải ta đưa ra quyết định giúp ngươi, là... Nguyên thần của ngươi nhờ ta giữ bí mật."
"Nhưng ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy ta cảm thấy ngươi có quyền biết tất cả."...
Sau khi Giang Khải nói ra toàn bộ những chuyện được chứng kiến trong Hồn thiên bàn cho Hoa Thiên Thiên biết, ánh mắt Hoa Thiên Thiên đờ đẫn, ngơ ngác một lúc lâu.
"Cho nên, kế hoạch Tam thiên thế giới do ta tạo ra... Chẳng trách ở trong Tam thiên thế giới này, ta luôn có một loại cảm giác... Cảm giác tội lỗi, đặc biệt là lúc thấy những dân chúng bị chèn ép kia."
Trong khoảng thời gian này, Hoa Thiên Thiên thật sự luôn không vui, tình trạng của nàng vẫn rất đè nén.
"Thiên Thiên, thật ra trong tình huống lúc đó, ngươi cũng suy nghĩ vì sự sống sót của nhân tộc. Bất kỳ hành động thử nào đều không thể dùng đúng sai để hình dung." Giang Khải nói.
Hoa Thiên Thiên gật đầu,"Ta hiểu, nguyên thần kiếp trước nói ta là chuyển thế của nàng, thật sự không biết nếu để ta trải qua chuyện này một lần nữa, ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy."
"Đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ được lúc đó."
"Chỉ là, cuối cùng ta đã tự tay tạo ra một thế giới dị dạng như vậy, ta nhất định phải ở lại!"
"Ngươi muốn ở lại?!" Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, nàng không có Hồn thiên bàn, nếu bây giờ ở lại trừ khi mình đến đón nàng, nếu không nhất định phải chờ 17 năm sau thì Tam thiên thế giới mới thật sự mở ra.
Hoa Thiên Thiên lại kiên định gật đầu,"Đúng, ta muốn ở lại! Giang Khải, ngươi không cần lo lắng cho ta, không phải ngươi nói 17 năm sau sẽ mở ra phong ấn Tam thiên thế giới sao? Hơn nữa, ngươi chắc chắn còn quay về đây khiêu chiến thần chức cao cấp hơn."
"Ta chỉ muốn ở lại, ta sẽ cố gắng hết sức đền bù tổn thất cho ngươi nơi này. Đây là ta nợ bọn họ!"
Giang Khải nhíu mày nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, im lặng một lúc lâu.
Từ nữ hài Balu tộc hoạt bát, đến nữ tử lạnh nhạt sau khi khôi phục trí nhớ, lại đến Tam thiên thế giới bị tất cả cường giả cấp thiên thần nơi này đã kích, thật ra Hoa Thiên Thiên vẫn luôn là một nữ hài hiền lành.
Có lẽ, nữ hài không buồn không lo trong Balu tộc mới là nàng thật sự!
Cuối cùng Giang Khải nhẹ gật đầu,"Được, nếu ngươi muốn sớm ra ngoài, tùy tiện tìm một lôi đài khiêu chiến ta, ta sẽ bị truyền tống về, đến lúc đó ta đưa ngươi đi."
Hoa Thiên Thiên nhìn Giang Khải, ánh mắt trở nên mềm mại, trong chớp mắt này Giang Khải như thấy được nữ hài Balu tộc kia.
"Còn có một việc, Giang Khải, ta có thể thấy linh hồn dao động, ta thấy sâu trong linh hồn của ngươi vẫn đang quyến luyến một nữ hài."
"Đừng để lại tiếc nuối cho mình, nhớ đi tìm nàng!"
Giang Khải hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười,"Cảm ơn đề nghị cả ngươi, ta đã biết!"
Sau khi tạm biệt Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà, Giang Khải lấy ra Hồn thiên bàn biến mất ngay tại chỗ.
Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên nhìn chỗ Giang Khải biến mất, Lưu Bắc Hà lắc đầu than thở,"Thiên Thiên cô nương, nếu không phải bây giờ ngươi còn ở đây, ta sẽ cho rằng hai năm rưỡi qua là ta đang nằm mơ."
"Người như vậy, chuyện như vậy, chỉ có trong mơ mới có đi."
Hoa Thiên Thiên cười nói,"Ta cũng có cảm giác này... Được, lão Lưu, thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều, có năng lực đánh Thần Chức lôi đài rồi đi."
Lưu Bắc Hà gật đầu,"Không có vấn đề gì."
"Đáng tiếc, luyện tập với lão đại hai năm khiến ta có được ích lợi không nhỏ nhưng còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nếu có thể lĩnh ngộ sâu hơn chút, biết đâu cũng có thể khiêu chiến kiêm chức."
"Yên tâm, thời gian còn rất nhiều. Vậy chúng ta cũng nên đế những thành chủ không kiêng dè kia biết cái gì là sợ hãi!"...
Giang Khải đứng trong một khu rừng xanh um tươi tốt, hắn ngửa đầu nhìn lên, hít một hơi thật sâu bầu không khí trộn lẫn bùn đất và cây cỏ này.
"A, cuối cùng Giang Khải ta đã quay về!"
Trở lại Quỷ Tinh khiến Giang Khải có cảm giác về nhà.
"Sư phụ, trước kia Quỷ Tinh được gọi là Phong thần đài, nhưng bản chất của Quỷ Tinh lại là gì?" Giang Khải bay trên không trung nhìn xuống rừng rậm mênh mông.
"Nguyên thần!" Trảm Yêu kiếm hơi sáng lên.
"A?" Giang Khải suýt nữa rơi xuống từ trên trời,"Nguyên thần? Sao chúng ta có thể sống trong nguyên thần của người nào đó?"
"Dĩ nhiên không phải nguyên thần nhân loại! Nhưng cụ thể là nguyên thần của ai thì ta cũng không rõ."
Giang Khải không khỏi nhíu mày.