Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 77

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 77 :Làng hỉ lạc (2)

“Đây là… Làng Hỉ Lạc sao?”

Lục Thanh đứng trên một thân cây lớn, ánh mắt nhìn về ngôi làng phía trước mang theo vẻ khó tả.

Trên vai cậu, Tiểu Ly đứng yên, thân hình đen nhánh gần như hòa làm một với bóng tối dưới tán lá.

Sau khi rời chợ, nhờ theo hướng chỉ dẫn của Mã Cố, Lục Thanh nhanh chóng tìm được một ngôi làng nằm sâu trong thung lũng núi.

Tuy nhiên, cậu không vội ra tay mà dự định đợi đến đêm mới lén xâm nhập.

Lặng lẽ, Lục Thanh men đến gần, rồi trèo lên một cây đại thụ cạnh cổng làng để ẩn nấp.

Sau khi đạt tới Tiểu thành Khí Huyết cảnh, khả năng khống chế cơ thể của cậu đã tiến bộ vượt bậc.

Chỉ cần cố tình thu liễm hơi thở, hầu như chẳng ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Về phần Tiểu Ly thì càng khỏi nói.

Hắc Dạ Linh Hồ vốn là loài săn mồi trời sinh, khả năng ẩn mình của nó vượt xa con người.

Nếu nó thật sự muốn che giấu bản thân, dù có ở ngay trước mặt, người thường cũng khó lòng phát hiện.

Nếu không biết sẵn vị trí của Tiểu Ly, e ngay cả Lục Thanh cũng bị nó lừa.

Có lẽ vì không ngờ sẽ có ai đến gây chuyện, nên canh phòng ở Làng Hỉ Lạc khá lỏng lẻo.

Ngay cổng làng chỉ có hai tên lính gác, dáng vẻ uể oải, vừa ngáp vừa nói chuyện phiếm.

Lục Thanh vận siêu năng lực tra xét, phát hiện cả hai đều là thành viên ngoại bang của Hắc Lang bang, xem ra nơi này chính là mục tiêu cần tìm.

Cậu hít sâu, ổn định tâm thần, rồi lặng lẽ ẩn mình trên cây, chờ màn đêm buông xuống.

“Chán chết đi được! Sao hôm nay lại đến lượt ta canh cổng nữa vậy?”

Đang định nhắm mắt dưỡng thần, Lục Thanh bỗng nghe một trong hai tên gác cửa nhổ nước bọt, giọng đầy bực bội.

“Tao bảo rồi, còn ai vào đây ngoài tao với mày? Hai thằng mới tới không canh cổng thì ai canh?” – tên kia lười biếng đáp.

“Nhưng sao cái thằng Nhị Cẩu Tử vào cùng bọn mình lại được ở trong làng ăn sung mặc sướng hả?”

“Còn phải hỏi à, chị gái hắn giờ là đệ nhất hoa khôi trong làng, bọn mình có so nổi không?” – tên thứ hai nhếch mép.

“Đệ nhất hoa khôi cái con khỉ! Cũng chỉ là con đ**m thôi, làm như kỹ nữ nổi tiếng trong thành không bằng,” – tên đầu nói khinh bỉ –

“Nghe nói chị hắn bị cha mẹ bán vào làng này, rồi họ dùng tiền đó xây luôn hai căn nhà mới.

Thằng Nhị Cẩu Tử còn không tìm cách chuộc chị gái, lại ở đây ăn bám, đúng là cặn bã. Không, phải nói cả nhà nó đều là thứ khốn nạn!”

Tên còn lại im lặng, ánh mắt thoáng chút khinh ghét.

Dù hắn chẳng tốt đẹp gì, cũng thấy chuyện ấy thật không còn tính người.

Lục Thanh ngồi yên trên cây, không phát ra tiếng động.

Không rõ là vì đã nói chán hay vì mất hứng, hai tên gác cổng bỗng im bặt khá lâu.

Ngay khi cậu nghĩ chúng sẽ yên miệng thì tên thứ nhất lại mở lời:

“Công nhận, thằng Vương Phúc thật biết chọn chỗ, lúc nào cũng theo Đại gia với Thất gia.

Hễ có chuyện gì kiếm được tiền là nó được chia phần.

Nghe đâu sáng nay nó theo hai vị gia ra ngoài, chắc lại có mối làm ăn rồi.”

Lục Thanh khẽ động lòng — hai chữ “Đại gia” và “Thất gia” mà hắn nói, hẳn là Hàn Vũ và Triệu Hùng.

“Tao biết vụ đó. Hình như có liên quan đến chuyện ở thôn Cửu Lý, hai vị gia cùng nhau đi xử lý.” – tên kia đáp.

“Thôn Cửu Lý? Không phải nơi thằng Lục Minh ngu ngốc đó sống sao? Xảy ra chuyện gì à?”

“Nghe nói trước đây Đại gia đến tịch thu tài sản nhà hắn, không ngờ dân làng giấu bớt bạc không nộp hết.

Đúng lúc bị Đại gia phát hiện, thế là nổi trận lôi đình.”

“Trời đất! Dân Cửu Lý gan thật, dám lừa cả Đại gia à?” – tên đầu kinh hãi –

“Lần này chắc bị xử nặng rồi. Đại gia ghét nhất là bị qua mặt.”

“Vì thế sáng nay Đại gia, Thất gia dẫn Vương Phúc cùng đám người đi.

Theo lý giờ này phải về rồi, mà sao vẫn chẳng thấy bóng dáng?” – tên thứ hai nhíu mày.

“Có khi Đại gia còn đang vui tay tra tấn mấy tên dân làng đó ấy chứ.

Mày biết tính ông ta rồi, hễ không vừa ý là thích hành hạ người khác.

Giờ chắc còn ở thôn Cửu Lý trút giận đấy.”

Tên kia nghĩ ngợi rồi gật đầu tán đồng.

Trong đám đầu lĩnh, tính Đại gia là khó đoán nhất, thay đổi thất thường, ai mà biết được.

“Thực ra tao ghen tị với đám Vương Phúc ấy.

Đi theo Đại gia tới Cửu Lý dằn mặt dân làng, chắc hốt được khối bạc.” – tên đầu nói giọng thèm thuồng –

“Còn bọn mình thì suốt ngày đứng cổng, nắng gió mưa bụi, có được gì đâu.”

Tên kia không đáp, nhưng ánh mắt cũng đầy ghen tức.

Bọn chúng đều hiểu — không có bản lĩnh, không lọt mắt Đại gia thì đành chịu số phận canh cổng.

Lục Thanh lặng lẽ nghe toàn bộ, trong lòng thu được không ít thông tin.

Nhưng càng nghe, cậu càng cảm thấy lạnh người.

Nếu những gì bọn chúng nói là thật, vậy cha mẹ Tiểu Nhan đã bị đẩy đến đường cùng chính vì bọn Hắc Lang bang này.

Hóa ra đám Hàn Vũ và Triệu Hùng chết sáng nay vẫn chưa nói hết sự thật.

Ngay cả hai tên lính gác tầm thường này còn biết rõ chuyện, thì có thể đoán cả Làng Hỉ Lạc đều biết.

Những lời van xin và hối hận của chúng lúc lâm chung chẳng qua chỉ là giả dối, để cầu sống mà thôi.

Thời gian trôi đi, hai tên lính tiếp tục nói chuyện đứt quãng.

Qua cuộc đối thoại, Lục Thanh dần hiểu rõ hơn sự bẩn thỉu và sa đọa của Làng Hỉ Lạc.

Mỗi câu, mỗi chữ chúng nói ra đều khiến sát ý trong lòng cậu dâng lên từng chút.

Ánh mắt nhìn hai tên dưới gốc cây trở nên lạnh lẽo như băng.

Dù hai kẻ đó chỉ là người canh cổng, Lục Thanh cũng hiểu rõ —

chúng không hề vô tội.

Chúng chẳng phải vì thiện lương mà không phạm tội,

mà chỉ vì chưa có cơ hội để làm điều ác.

Lúc này, Lục Thanh chỉ mong đêm mau buông xuống.